Phần 154: LÀM TÌNH VỚI BÀ TRANG Ở PHÒNG TỔNG GIÁM ĐỐC
Thấy nhân viên trong trụ sở nhòm ngó nhiều quá, bà Trang liền nhắc Bình đóng cửa lại.
Gã liếc mắt nhìn chiếc bàn làm việc ở vị trí gần cửa sổ, từ đây có thể nhìn ra không gian rộng lớn xung quanh.
Bà Trang bảo:
– Chỗ làm việc mới của cậu đấy, ngồi thử đi.
Bình lắc đầu, cười trừ:
– Để sau đi ạ.
– Ngồi đi, ngượng cái gì. Cậu không phải là đồ nhát chết như vậy.
Bình nhún vai, ngồi thử xuống ghế. Chiếc ghế rất êm, cảm giác thật thoải mái.
Quyền lực, đây chính là quyền lực. Cứ vậy thôi mà một bước lên tiên. Gã đã trở thành một trong các doanh nhân có tiếng nói được nể trọng nhất cái đất nước này, mỗi quyết định của gã đều có thể khiến thị trường bất động sản rung chuyển.
Bà Trang bước đến, kê mông ngồi lên bàn, chăm chú nhìn Bình:
– Thế nào?
– Chiếc ghế này thật tốt ạ, đệm rất dày, không bị đau lưng.
– Chiếc ghế chỉ là một phần, quan trọng nhất là thứ mà chiếc ghế này mang lại.
Bà Trang mặc váy ngắn, lúc ngồi lên bàn phần chân trắng muốt lộ ra, có thể nhìn vào được đến tận xi líp bên trong.
Bình cảm thấy không thoải mái, định đứng dậy, nhưng bà đã ấn gã ngồi xuống.
– Kẻ đã dám đẩy tôi ra khỏi chiếc ghế này phải có bản lĩnh làm những điều người khác không làm được.
Bình mỉm cười, tự hỏi hàm ý câu nói đó là gì.
Gương mặt bà Trang lộ vẻ kích động. Bà cúi xuống, kéo khóa quần của gã. Gã để yên cho bà làm điều đó, biết rằng bà sẽ choáng váng vì điều mà bà sắp nhìn thấy.
Lúc quần lót tụt ra khỏi bẹn, con chim khổng lồ của Bình văng mạnh ra, suýt nữa thì trúng mặt bà Trang. Lúc nhìn thấy nó, ánh mắt của bà lộ vẻ hoảng sợ.
– Cậu gắn chim giả à?
– Chim thật đấy ạ.
– Nó to gấp đôi của chồng tôi.
– Cô chưa từng thử chim của người khác ngoài chồng à?
– Có rồi, nhưng chúng khiến tôi khinh thường. Tôi đùa bỡn với chúng, xem chúng như trò chơi thôi.
– Chồng cô có biết điều đó không?
– Chúng tôi có cuộc sống riêng. Hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Ông ấy cũng có vợ bé đang sống với nhau cùng một nhà. Tôi mặc kệ.
Đang nói, thư ký của bà Trang bước vào mang theo một xấp giấy tờ.
Bình không kéo khóa quần mà vẫn ngồi yên trên ghế, con chim bị kích thích, càng vươn lên cao hơn.
Bà Trang quay lại, gắt gỏng:
– Sao em dám tự tiện thế?
Cô thư ký mặt đỏ bừng, xin lỗi rối rít. Cô vội bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Bình cười hỏi:
– Có ngại không?
Bà Trang trấn an gã:
– Nó kín tiếng và biết điều lắm, không sợ đâu.
Bà cúi xuống, vuốt chim cho gã. Con chim phình to ra, đặc biệt phần đầu khấc rất lớn, trông như một quả bóng đỏ.
– Nghe nói người tình của Bình nhiều như sao trên trời?
Bình nhận ra rằng giọng nói và cách xưng hô của bà Trang bắt đầu thay đổi. Gã nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đầu bà, không trả lời thẳng vào câu hỏi lúc nãy, mà nói:
– Em rất quyến rũ, anh rất thích em.
Câu này gã nói thật chứ không bịa.
Bà Trang ngạc nhiên khi thằng bé dám xưng hô với mình theo kiểu trên trước như vậy.
Bà nghe không quen, không khỏi khó chịu. Bây giờ bà có hai lựa chọn, một là đứng lên và mắng cho nó một trận, hai là tiếp tục vuốt chim cho nó.
Bình nhìn bà một cách bình thản.
Gã biết điều gì sẽ xảy ra. Phụ nữ đã cầm con chim của gã rồi thì chạy đằng trời.
Chuyện này đã xảy ra không phải một lần, hai lần, mà là rất nhiều lần. Danh vọng đến đâu rồi cũng phải quỳ xuống thè lưỡi như chó cái.
Bà Trang đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng không thắng nổi dục vọng, lại cúi xuống, bắt đầu mút chim cho nó.
Bình ngồi chễm chệ trên ghế Tổng giám đốc, để nữ tổng đời trước hầu hạ.
Vị thế bây giờ của gã rất cao, cao như chính tòa nhà này vậy.
Bình tháo dây buộc tóc trên đầu bà, để mái tóc dài xõa xuống bộ mặt dâm đãng, trông càng thêm quyến rũ.
Gã bế bổng bà đặt lên bàn, tuột quần lót khỏi đôi chân dài, trắng và nuột nà. Đôi chân của bà khá lắm, mặc dù đã kém sắc rất nhiều so với hồi đỉnh cao nhưng vẫn thừa sức gây khoái cảm cho cánh đàn ông.
Bình đang lo về việc không mang theo gel bôi trơn, nhưng ngay khi thọc ngón tay vào khe bướm của bà, gã đã biết rằng lo lắng ấy là thừa thãi. Nước nhờn đang túa ra ướt đẫm mông. Ở tuổi này rồi mà cơ thể của bà còn sẵn sàng như vậy, thật đáng ngạc nhiên.
Gã đút con cặc to bự của mình vào lồn bà, bắt đầu dập một cách không thương tiếc.
Bà Trang rên lên đầy khoái cảm.
Bình thì thầm vào tai bà:
– Em có thích không?
Bà Trang rên rỉ:
– Có.
– Thích như thế nào?
– Rất thích.
– Em có muốn anh địt em một cách thường xuyên không?
– Có.
– Em có. Nói đi.
– Em có.
– Ngoan lắm. Anh thích những cô gái nhiều tuổi mà ngoan ngoãn như em.
– Anh thích gái già à?
– Đương nhiên. Ai không thích gái già chứ? Địt gái già có cái thú của gái già.
– Anh đã ngủ với bao nhiêu người ở tuổi em rồi?
– Em là người thứ hai. Nhưng anh thích em hơn con kia vì em đẹp hơn.
– Nó sao bằng em được. Ai cũng bảo em trông như bốn mươi thôi.
Bà Trang nói câu ấy theo thể khẳng định một cách tự hào. Nước nhờn từ bướm bà chảy xuống bàn, nhoe nhoét cả mặt kính.
Người bà Trang rất săn chắc, vú to và chưa bị chảy xệ. Bình cởi cúc áo của bà, mút mát đầu ti của bà, khiến cho bà quay cuồng trong cơn khoái cảm lan tràn khắp toàn thân.
Trong vòng hai mươi phút, Bình đổi tư thế ba lần. Cuối cùng bà Trang cũng đạt được cực khoái. Bà thở hổn hển:
– Nữa đi anh.
Bình nhìn đồng hồ:
– Thế không được. Anh đã ở trong này quá lâu, người ta sẽ dị nghị.
– Đứa nào dám dị nghị?
– Em có lẽ không quan tâm, nhưng điều đó không tốt cho anh. Để sau đi, anh sẽ bảo thư ký của anh bố trí lịch cho em.
Nói xong câu đó Bình mới nhận ra hàm ý của nó.
Doanh nhân Hoàng Ái Đoan Trang thanh danh lừng lẫy, miệng thét ra lửa cũng phải xếp hàng nếu muốn được gã địt.