Phần 151: THÀNH VIÊN HỘI ĐỒNG QUẢN TRỊ THIÊN HẠ
Bình sở hữu hai mươi sáu triệu cổ phiếu Thiên Hạ, là một trong năm cổ đông cá nhân lớn nhất của tập đoàn. Lẽ dĩ nhiên gã được mời tham dự Hội nghị Cổ đông Hàng đầu mang tính thường niên do chủ tịch Lâm Quốc Khánh đứng ra tổ chức.
Chủ tịch Lâm Quốc Khánh chỉ cao có một mét sáu mươi nhưng là một nhân tài trong giới kinh doanh, một tay xây dựng cơ đồ từ con số không. Nghe nói bước ngoặt lớn nhất đến với Thiên Hạ khi Khánh chọn đúng chủ Vũ Thế Kỷ để thờ.
Từ ngày đi theo Kỷ, Thiên Hạ bắt đầu trúng hàng loạt lô đất vàng, nhờ thế mà phát triển nhanh chóng, vươn lên thành một trong hai tập đoàn bất động sản lớn nhất nước, sau đó mở rộng ra các ngành nghề khác, trở thành một con bạch tuộc khổng lồ.
Tập đoàn Thiên Hạ tuy đã lên sàn chứng khoán nhưng trên thực tế vẫn là tài sản của gia đình Lâm Quốc Khánh. Chủ tich, vợ chủ tịch, em trai, em gái, con gái, con rể chủ tịch chiếm giữ đến chín mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn, mọi đường hướng của tập đoàn đều do người chủ gia đình là Lâm Quốc Khánh một mình quyết định hết.
Lâm Quốc Khánh có một đặc quyền rất lớn mà không doanh nhân nào khác có được, đó là được quyền gặp nhà lãnh đạo tối cao Vũ Thế Kỷ vào những thời điểm thích hợp. Khánh là đệ ruột của Kỷ, nhờ vậy mà biết nhiều thông tin mật.
Bình biết rằng mình cần thông qua Khánh để gặp Kỷ. Gã không thực sự quan tâm đến các kế hoạch sắp tới của tập đoàn Thiên Hạ.
Cuộc họp thường niên diễn ra ở ngay trụ sở của Thiên Hạ, với tổng số người tham dự còn ít hơn số ngón tay trên hai bàn tay.
Bình không khỏi cảm thấy hài hước khi ngoại trừ gã ra, tất cả những người còn lại trong phòng đều là người nhà của Khánh.
Lâm Quốc Khánh là một người sắc sảo và tràn đầy năng lượng. Căn bệnh ung thư đã khiến ông ta trở nên trầm tĩnh hơn, nhưng giọng nói vẫn cứ sang sảng.
– Năm ngoái người ngồi trên chiếc ghế này còn là người anh đáng kính của tôi Trần Hữu Đức, thật không ngờ năm nay đã chuyển sang cho anh Phạm Tất Bình. Anh Bình không chỉ là cổ đông lớn của Thiên Hạ mà còn là chủ tịch của Thiên Phát. Đúng là tuổi trẻ tài cao. Tre già măng mọc. Chỉ có điều tôi không hiểu sao anh Đức lại để lại toàn bộ hai mươi lăm triệu cổ phiếu Thiên Hạ cho người không phải là con đẻ?
Bình cười nói:
– Chuyện này có nhiều điều rắc rối mà cháu không muốn kể ra đây.
Bình còn ít tuổi hơn cả con ông Khánh nên gã không dám tự xưng em.
Lâm Quốc Khánh vẫn nói rất lịch sự:
– Anh Bình có hai mươi sáu triệu cổ phiếu là nghiễm nhiên đủ tư cách vào Hội đồng quản trị của công ty. Trước đây anh Đức từ chối giữ chân Hội đồng quản trị do tuổi cao sức yếu, không rõ anh Bình có muốn tiếp nhận vai trò này hay không?
Bình lập tức gật đầu:
– Cháu muốn.
Vợ Khánh là bà Hoàng Ái Đoan Trang hỏi:
– Bình đã có kinh nghiệm quản lý Thiên Phát nhưng Thiên Hạ rất khác Thiên Phát, chúng ta không phải là công ty giải trí. Không hiểu Bình có cảm thấy mình đã đủ năng lực để vào đội ngũ điều hành hay chưa?
Bình nhìn bà Trang, cười nói:
– Đương nhiên cháu đủ tự tin. Không có tự tin cháu nhận lời làm gì?
Bà Trang cười nhạt:
– Sợ cháu suy nghĩ chưa kỹ thôi.
Bà Trang năm nay đã sáu mươi tuổi, gương mặt trang điểm rất đậm, mắt nhấn mí sâu và đen thẫm trông có phần đáng sợ.
Bà có sở thích mặc đồ đen trông như một con quạ già. Hồi trẻ bà khá xinh đẹp, nhưng vào lúc này tuổi tác và căn bệnh nghiện quyền lực đã khiến bà ngày càng trở nên dị thường khiến người xung quanh cảm thấy khó gần.
Con gái ruột của bà và ông Khánh là Hoàng Ái Khanh năm nay đã ba mươi tuổi. Khanh có chồng là Bảo. Cả Trang, Khanh, Bảo đều nằm trong Hội đồng quản trị cùng với Lâm Quốc Khánh.
Ngoài ra còn có em trai của ông Khánh là Lâm Quốc Vũ, sáu mươi tuổi, và em gái út của ông là Lâm Thùy Dương, năm mươi lăm tuổi. Tính cả Bình thì Hội đồng quản trị có cả thảy bảy người.
Bình nói:
– Cháu muốn được làm Tổng giám đốc tập đoàn.
Bà Trang ngạc nhiên nói:
– Điều đó không thể chấp nhận được. Cháu biết gì mà đòi làm việc này?
– Cháu đã làm Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành của Thiên Phát. Cháu có đủ năng lực quản lý Thiên Hạ.
– Cô đã nói rồi. Cháu vẫn chưa hiểu. Thiên Phát so với Thiên Hạ còn chưa bằng cái móng tay nữa kìa. Chúng ta là một tập đoàn đa ngành có quy mô cực lớn, tất cả những gì cháu đã làm với cái công ty giải trí cỏn con kia không hề có ý nghĩa gì hết.
– Cô đang làm Tổng giám đốc tập đoàn phải không?
Bà Trang hiên ngang đáp:
– Đúng vậy.
Bình cười nhạt:
– Vậy thì cháu muốn tổ chức cuộc biểu quyết giữa các thành viên Hội đồng quản trị xem ai xứng đáng là tân Tổng giám đốc tập đoàn.
Bà Trang cười khẩy.
Nó bị điên hay sao mà đòi tiến hành biểu quyết, khi tất cả những người ngồi đây đều là người thân của bà?