Phần 147: CÔ HÒA ĐẠT SIÊU CỰC KHOÁI
Minh đợi ở dưới nhà, sốt ruột không sao chịu được.
Hai vợ chồng tình đầu ý hợp, nhiều khi đạt đến tình trạng thần giao cách cảm giống như người chung dòng máu. Mặc dù bà Ánh gọi điện xuống, bảo rằng đã tìm được Hòa, hai chị em thăm thú phong cảnh một lát rồi sẽ về nhà hàng, mà trong lòng anh chồng vẫn vô cùng bất an.
Hòa đã đi suốt một tiếng đồng hồ. Lấy cái túi sao mà lâu vậy?
Cơm đã được bưng lên, con thì khóc. Đầu Minh không hiểu sao cứ vọng lên tiếng kêu cứu “Anh ơi cứu em” nghe mơ hồ mà giục giã vô cùng.
Người Minh bồn chồn, bứt rứt. Giọng nói kia cứ xoáy vào đầu như ma ám. Cuối cùng không chịu được nữa, Minh đứng lên, bảo:
– Anh trông bọn trẻ hộ em. Em chạy đi một lúc xem sao.
Chồng bà Ánh nào có biết gì, chỉ biết bảo Minh đi sớm về sớm không thì thức ăn nguội hết cả rồi.
Ở trường bà Ánh là hiệu trưởng, trong nhà bà là nóc, bà bảo gì ông chồng nghe nấy, cấm cãi.
Ông không biết rằng người vợ mà ông sợ phát khiếp đang gọi Bình là bố liên tục.
– Bố ơi, cho con với. Nãy giờ con chưa được bố địt phát nào.
Bình vuốt tóc bà, nói đầy âu yếm:
– Ngoan, bố thương. Hôm nay là ngày của Hòa, mai sẽ là của con, được chưa?
– Mai lâu quá, con không chờ được. Bố cho con mấy phút thôi cũng được. Con thèm quá.
Chuyện này thật khó xử. Hòa đã gần cơn siêu cực khoái rồi, bây giờ mà rút ra thì hỏng hết cả.
Nhục dục của cô đã được tích lũy trong suốt một tiếng đồng hồ, gương mặt của cô trông hoàn toàn khác lạ so với bình thường, đương nhiên không còn tỉnh táo nữa, mà ngay cả thần trí cũng mất.
Bình vẫn tiếp tục vuốt dọc sống lưng cho cô. Cô Hòa tóm chặt lấy đầu gã dí vào ngực mình, lại áp vú vào miệng gã đòi được cắn. Những vết cắn của Bình rất mạnh, làm hằn vết răng trên bờ vú trắng hồng và đầu ti, vậy mà cô vẫn đòi gã cắn mạnh hơn.
Bình yêu thương cô, không chịu làm như lời cô bảo.
Gã tự hỏi mình có nên dừng lại không? Có khi nào cô bị nhục dục làm cho điên loạn không? Gã chưa từng trải qua điều này bao giờ. Đúng là mỗi người phụ nữ lại có một thế giới tình dục riêng, cần phải trải nghiệm sâu mới nhận ra được.
Bình dám chắc rằng gã là người duy nhất từng khám phá ra bí mật cơ thể của Hòa, cũng là người duy nhất đẩy cô lên đến giới hạn cao nhất của khao khát tình dục, Minh tuy là chồng cũng chỉ le ve vòng ngoài chứ làm gì đã biết các bí mật thầm kín này?
Sự thật đúng là như vậy. Tuy đời sống tình dục vợ chồng Minh – Hòa rất hòa hợp nhưng Hòa vẫn thấy thiếu thiếu điều gì đó. Điều gì thì bản thân cô Hòa cũng không biết, mãi đến hôm nay nhờ đứa học trò cũ là thiên tài tình dục mới khám phá ra được. Nỗi sung sướng này như thuốc phiện, trải qua một lần rồi thì cho dù cố gắng quyết tâm đến đâu sau này vẫn bị cuốn theo, lý trí không can ngăn được.
Thằng bé đã đầu độc cô bằng cách khiến cho cô chìm đắm trong niềm khoái cảm tình dục, chỉ cần nhớ đến nó là tự dưng bướm chảy nước, tình cảm với chồng vì thế mà cùn nhụt đi.
Minh không làm gì sai với vợ, cũng không làm gì khác với ngày trước, anh ta chỉ thiếu may mắn khi vợ mình bị Bình để mắt đến mà thôi.
Một phần lý trí của cô Hòa vẫn còn tồn tại, biết rằng mình sắp đạt đến điểm siêu cực khoái, miệng lảm nhảm:
– Em sắp rồi, em sắp rồi anh ơi.
Bình thấy cô giáo mình vẫn thèm khát bao năm tự nguyện gọi là anh, hạnh phúc không sao chịu được. Tuy nhiên gã không dám nói gì, tâm trí phải hoàn toàn tập trung vào việc kìm giữ tinh dịch. Gã cũng ở rất gần điểm cực khoái rồi, nhỡ chẳng may xuất tinh trước cô Hòa thì mọi việc hỏng bét.
Minh lên đến tầng bảy, tìm được phòng 7007, tự hỏi đường đi dễ dàng như thế này thì làm sao mà lạc được? Anh chàng mở cửa, thấy cửa khóa, liền gõ mấy cái, miệng gọi:
– Hòa ơi, em có trong phòng không?
Tiếng kêu của Minh như liều thuốc doping phá vỡ rào cản cuối cùng. Cả Bình lẫn cô Hòa đều đạt cực khoái một lúc. Trong trường hợp cô Hòa thì không chỉ là cực khoái thông thường mà còn là hiện tượng siêu cực khoái cực kỳ hiếm gặp. Cô cảm giác như mình vừa nổ tung, nước nhờn từ trong người bắn ra thành dòng chảy tóe loe xuống dưới chân. Người cô run bần bật suốt hai phút đồng hồ. Cô muốn đứng lên mặc quần áo mà không sao làm được. Sức lực toàn thân theo vụ nổ siêu cực khoái đã hoàn toàn tan biến. Trong người dòng khoái cảm thấm đến từng tế bào, từng mạch máu, từng cái lông tơ làm cô mê man.
Hai phút ấy mới dài làm sao. Bình và bà Ánh vội mặc quần áo vào, sau đó lại mặc váy cho cả cô Hòa nữa.
Minh đang tính phá cửa xông vào thì thấy bà Ánh đột ngột mở cửa bước ra, theo sau là vợ mình, nét mặt đầy xấu hổ:
– Em đột nhiên bị đau bụng dữ dội quá. Phải ở đây mượn phòng vệ sinh bao lâu.
Minh lo lắng hỏi:
– Có sao không em? Có cần đi viện không?
Cô Hòa lắc đầu, cười:
– Thôi hết rồi, mình xuống đi không mọi người đợi.
Minh cầm tay vợ với vẻ đầy thương yêu, không biết tinh dịch của thằng đàn ông khác vẫn đang chảy xuống chân vợ mình.
Buổi tối hôm đó Hòa phải bí mật lấy khăn lau chân liên tục. Đầu cô tràn ngập cảm xúc bạo liệt lúc nãy. Cô mới xa Bình có vài phút đã nhớ gã phát điên. Bà Ánh lựa lúc mọi người đang vui vẻ nói chuyện, rỉ tai cô:
– Anh ấy hẹn em chín giờ sáng mai ở đây.
Hòa xấu hổ nói:
– Mai em có tiết dạy mà chị.
– Chị sẽ bố trí giáo viên khác dạy thay em. Em đến trước đi, chị xong việc cũng đến.
Và bà Ánh đặt tay lên bướm, thở ra một hơi nặng nề.
Mai mà không được cái nào chắc bà phát điên mất.
Trong suốt một tháng sau đó, ngày nào Bình cũng hẹn gặp cô Hòa, ban đầu ở khách sạn, sau đó ở luôn nhà riêng của gã.
Bọn trẻ con được gặp lại cô giáo cũ, hết sức mừng rỡ.
Từ lúc chuyển nhà về đây chúng đồng thời cũng chuyển sang trường mới, vẫn là trường công lập thôi, bởi Bình muốn bọn trẻ con tập trung vào việc học tập. Có điều cơ sở vật chất trường mới tốt hơn, chất lượng cao hơn. Chúng không hiểu sao cô Hòa và thỉnh thoảng có thêm cả cô hiệu trưởng cũ nữa cứ lên phòng anh trai mình làm gì và tại sao mà ba người ở mãi trong đó đến tận chiều muộn mới bước ra, mỗi lần như thế đôi chân của hai cô giáo cứ run bần bật.
Bọn trẻ không dám nghĩ rằng ba người này có quan hệ nam nữ, bởi điều đó khác thường quá, chỉ cho rằng họ đang làm việc mà thôi.
Bình được thỏa mãn nhu cầu với cô Hòa, cô Hòa cũng được thỏa mãn nhu cầu với gã, cả hai đều sung sướng.
Bây giờ thì cô đã yêu gã hơn yêu chồng. Trong đầu cô nghĩ về chồng một thì nghĩ về Bình mười, đôi khi cả ngày cô còn không nhớ về chồng phút nào.
Cô nhắn tin cho Bình thường xuyên. Bình dĩ nhiên không có thời gian nhắn tin mà giao điện thoại cho Yên Hà, bảo cô đóng vai gã trả lời cho cô Hòa.
Yên Hà đọc tin nhắn của cô Hòa mà đỏ mặt. Cô không nghĩ rằng một người như cô Hòa có thể viết những lời lẽ như thế này.
– Chim anh còn cứng không?
– Em đang giảng bài trên lớp mà chỉ nghĩ về anh thôi.
– Em ướt quần rồi, anh đến thay cho em đi.
– Anh muốn làm chuyện đó ở trong trường không? Anh vẫn bảo thích mà. Ở đằng sau trường có phòng trống, mình có thể làm chuyện đó lúc học sinh đã về hết.
– Sao em bệnh hoạn thế này nhỉ? Anh đã làm gì em vậy? Trả lại em ngày xưa đây, em ghét em như thế này.
– Chồng em bảo dạo này em cứ xa cách kiểu gì ấy. Em cũng tự thấy như vậy. Em nói với chồng rằng trong lớp có thằng học sinh mới hư lắm, nó khiến em mệt. Thằng học sinh ấy chính là anh đấy.
– Sao anh không trả lời em? Em đợi tin nhắn của anh dài cổ luôn, cổ sắp thành cổ cò rồi. Anh có biết chờ đợi tin nhắn mệt mỏi thế nào không?
– Chim anh dài bao nhiêu phân?
– Mai em muốn gặp anh. Quyết định vậy đi. Anh không cho em gặp là em khóc đấy, không dỗ được đâu.
Yên Hà lựa lời mà nhắn tin lại cho cô Hòa. Cô tự thấy mình trả lời nhanh lắm rồi, mà chỉ cần chậm mười phút cô Hòa đã làm loạn lên, chứng tỏ cô không yêu Bình theo cách thông thường mà đã hóa dại.
Bình cũng rất yêu cô. Gã luôn dành thời gian cho cô, và mỗi lần quan hệ tình dục gã luôn làm với cô rất lâu chứ không cắt ngắn thời gian như với một số em khác. Hai người cứ quấn quýt như đôi tình nhân mới yêu.
Bình chiều cô vô cùng, gã ít tuổi gần bằng nửa cô Hòa mà lúc nào cũng phải đi dỗ dành, cưng nựng cô như đứa trẻ. Gã mua cho cô một căn nhà ở khu trung tâm Thiên Hạ Rừng Vàng để cô được ở ngay gần gã. Từ nay gã đã có thêm một cô nhân tình mới cần phải chiều chuộng mỗi tuần.