Phần 142: TRỞ LẠI MÁI TRƯỜNG XƯA
Về đến trụ sở rồi, Bình mới nhận ra mình chưa biết tên mẹ của Tuyết Lan là gì. Đây chỉ là tiểu tiết, gã cũng chẳng quan tâm.
Điều quan trọng là gã đã bổ sung thêm một cặp mẹ con nữa vào danh sách người tình của mình.
Đội ngũ nhân tình của gã lúc này cực kỳ đông đảo, hội đủ mọi tầng lớp, tuổi tác, địa vị xã hội.
Hoa hậu có Giáng My, Bùi Cung Uyển.
Ca sĩ có Tuyết Lan, Bảo Châu.
Diễn viên có Hồng Ngân, Hồng Hạ. Đương nhiên Bảo Châu cũng có thể liệt vào nhóm này.
Idol mạng xã hội có Trâm Bảo Anh, Lan Chi.
Chính trị gia có Bùi Thu Cúc.
Xuất gia có Thích Đàm Thoa.
Nữ doanh nhân có Thảo, Hoa Trà, Lâm Tuệ An.
Truyền thông, nhà báo có Nguyễn Thu Hằng.
Bác sĩ có Nguyễn Hoài Thu.
Người nước ngoài có Betty White, Alena.
Trẻ em vị thành niên, học sinh có Lan Phương.
Sinh viên đại học có Phạm Hương Giang.
Chị em song sinh có Lê Thảo Linh, Lê Cẩm Linh.
Gái massage có Đặng Diệu Ái, Đặng Diệu Mai, Đặng Diệu Hân…
Lái xe có Yên Hà, thư ký có Vân Anh, Kim Tuyết Hoa, đầu gấu có Lan béo, người hầu có Xuân, tiểu thư nhà giàu có Bích Thủy – Bích Ngọc, bà già có mẹ của Tuyết Lan, năm nay vừa tròn sáu mươi tuổi.
Tổng cộng ba mươi hai người được gã chỉ mặt nhớ tên. Còn các em khác ở cấp độ thấp hơn, không được xếp vào hàng nhân tình.
Khi điểm danh Bình chợt nhận ra rằng gã vẫn còn thiếu một đại biểu nữa. Đó là tầng lớp giáo viên.
Bình nhớ ngay về ngôi trường mà gã đã bỏ nó đi. Ở đó có bà hiệu trưởng nổi tiếng khắc nghiệt Dương Ngọc Ánh và nữ giáo viên mà gã đã tương tư trong nhiều năm Lương Bích Hòa.
Gã thành đạt rồi, có lẽ đã đến lúc quay lại trường làm điều mà gã vẫn thường mơ về nó hồi còn thiếu niên.
Gã chỉ đạo Vân Anh điều tra, biết rằng bà Ánh vẫn làm hiệu trưởng, còn cô Hòa vẫn làm giáo viên dạy tiếng Anh như cũ.
Trường của gã chung luôn cả cấp một lẫn cấp hai, tên là Bình An.
Gã không có ý định vội vàng. Cả bà Ánh lẫn cô Hòa đều là dạng người cực kỳ khó chinh phục.
Bà Ánh năm nay năm mươi tuổi, có chồng và ba con. Con cả của bà còn nhiều hơn Bình sáu tuổi.
Cô Hòa năm nay mới hai mươi chín tuổi. Cô lấy chồng và có con sớm. Chồng của cô là doanh nhân kiêm diễn viên nghiệp dư, cao một mét tám mươi, ngoại hình không thua kém Bình bao nhiêu. Nghe nói cô cực kỳ yêu chồng, chồng cô cũng cực kỳ yêu vợ, gia đình viên mãn hạnh phúc, là niềm mơ ước của bao người.
Gia đình như thế, làm sao chen chân vào được?
Bình tiếp tục cho Vân Anh điều tra, biết rằng cơ sở vật chất của trường đã xuống cấp trầm trọng nhưng bao lần đề xuất lên thành phố xin kinh phí xây mới đều bị trì hoãn với lý do chưa huy động được tiền.
Ngân sách hạn hẹp, trong khi trường nào cũng đòi xây lại, làm sao lo được?
Bình An là cái trường dở dở ương ương, không phải trường điểm cũng không phải trường làng, không nằm trong danh sách ưu tiên nào cả. Nhiều khả năng sẽ phải đợi thêm cả chục năm nữa mới được thành phố đoái hoài.
Bình nghe vậy, lập tức nảy ra ý hay.
Gã cho Vân Anh đi trước, liên hệ với hiệu trưởng Dương Ngọc Ánh, đề nghị cho không số tiền một trăm tỷ đồng để trường đập đi xây mới hoàn toàn.
Nghe số tiền khủng khiếp ấy, bà Ánh ớ người ra, mừng rỡ đến mức muốn nhảy cẫng lên la hét như đứa trẻ con được bố mẹ cho mấy chục nghìn đồng mua kẹo.
Bà triệu tập ngay các giáo viên trong trường, thông báo về việc có anh Phạm Tất Bình là học sinh cũ, nay là chủ tịch tập đoàn Thiên Phát, muốn về đền ơn đáp nghĩa. Cô Hòa nghe xong, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên bởi trong thời gian ở trường Bình là thằng học sinh dốt nhất lớp và cũng chưa bao giờ thể hiện cảm xúc gì đặc biệt với mái trường Bình An cả.
Nó bỏ ngang từ năm lớp bảy, bây giờ lại cho trường một trăm tỷ đồng xây mới, nghe cứ như trò đùa.
Cô không biết rằng một trăm tỷ ấy chỉ là miếng mồi để nhử cô và cô hiệu trưởng mà thôi.
Ngày hôm đó Bình về trường, cô Ánh huy động học sinh toàn trường tiếp đón y như nghi lễ đón chào lãnh đạo cấp cao của Đảng và Nhà nước.
Bình vẫy tay chào đám học sinh, cảm thấy hết sức hài lòng.
Năm xưa gã rời khỏi trường như một thằng thất bại, giờ đây gã trở lại như người chiến thắng, tất cả chỉ vì gã quá giàu có mà thôi.
Bà Ánh đến trước mặt Bình, tay bắt mặt mừng:
– Phạm Tất Bình, cảm ơn em vẫn còn nhớ đến trường cũ.
Bình cười nói:
– Đương nhiên em nhớ, kỷ niệm sâu sắc thế sao quên được.
Bà Ánh dẫn Bình và Vân Anh vào phòng hiệu trưởng, Bình lấy cớ muốn cảm ơn cô Hòa, yêu cầu cô vào cùng.
Bốn người chia nhau hai bên ra ngồi.
Bình nhìn cô Hòa, cảm xúc dâng trào.
Cô Hòa quả là xinh đẹp, tuy không cùng đẳng cấp với các tuyệt đại mỹ nhân nhưng cũng không thua kém quá xa, hơn nữa còn là cô giáo của gã hồi nhỏ, tình cảm rất sâu nặng.
Việc đầu tiên Bình làm là chỉ đạo Vân Anh chuyển ngay hai mươi tỷ đồng vào tài khoản chính thức của trường.
Bà Ánh rơi lệ vì quá đỗi xúc động.