Phần 139: HIẾP TUYẾT LAN TRƯỚC MẶT TUẤN PHẠM
Bình thông qua Kim Tuyết Hoa mà biết được nhà riêng của Tuyết Loan, đợi đúng lúc Tuyết Lan có nhà liền đến thăm.
Dạo này sức khỏe của mẹ yếu, Tuyết Lan cũng hạn chế nhận show diễn.
Trong nhà ngoài mẹ con Tuyết Lan còn có quản lý Tuấn Phạm. Tuấn Phạm hơn Tuyết Lan một tuổi, rất chân thành, chu đáo tử tế. Bắt đầu làm quản lý cho Tuyết Lan từ lúc cô còn đang là ngôi sao mới nổi, cho đến bây giờ đã trở thành đệ nhất danh ca, lúc nào cũng nhiệt tình và hiệu quả. Cho dù là ngày nghỉ hay đêm tối, hễ Tuyết Lan gặp chuyện lại chạy đến ngay để giúp đỡ, xem việc cá nhân của cô cũng như việc của mình.
Những người thân cận của Tuyết Lan đều biết tình cảm của hai người, ra sức vun vén vào, nhưng Tuyết Lan vẫn nhất thời chưa quyết.
Phụ nữ thích nhìn lên chứ không thích nhìn xuống. Tuấn Phạm cho dù tốt đẹp đến đâu cũng không đạt được thành tựu cá nhân nào đáng kể để khiến cho cô cảm thấy tự hào. Đây chính là điểm nghẽn trong mối quan hệ giữa hai người.
Tuấn Phạm thấy Bình bước vào, trong lòng cảm thấy lo lắng bất an.
Bình đẹp trai hơn anh ta, cao lớn hơn anh ta, giàu có hơn anh ta, có sức quyến rũ cá nhân vượt trội. Tuổi bằng một nửa mà đã đạt được địa vị xã hội mà cả đời Tuấn Phạm chỉ biết mơ ước.
Lần trước gặp nhau, Tuấn Phạm đã để ý thấy cách Vân Anh và Kim Tuyết Hoa nhìn Bình. Ánh mắt ấy thật say đắm, thật kính trọng, cho thấy các cô yêu và ngưỡng mộ Bình như thế nào.
Tuyết Lan tức giận hỏi:
– Lại là em à? Em đến đây làm gì?
Bình cười nói:
– Em đến đây chữa bệnh mất ngủ cho mẹ chị.
– Em biết chữa bệnh à? Khó tin quá.
– Em quen thân sư cô Thích Đàm Thoa. Nghe nói mỗi lần bác nhà nghe sư cô thuyết pháp lại thấy trong lòng thanh tịnh, bao nỗi phiền muộn đều tiên tan, nhờ thế mà ngủ say. Thế mới thấy thuyết pháp của sư diệu dụng hơn cả thuốc ngủ mà lại không có tác dụng phụ nào. Nếu chị đồng ý, em xin dẫn mẹ con chị đi gặp sư cô.
Tuyết Lan đứng bật dậy, gương mặt không giấu được sự thảng thốt:
– Em nói thật à?
Bình đáp ngay:
– Tất nhiên là em nói thật. Em nói dối chị làm gì?
Tuyết Lan vẫn nửa tin nửa ngờ. Bình liền cho cô xem bức ảnh chụp mình với sư cô, bối cảnh gần gũi và thân thiết. Lúc ấy Tuyết Lan mới tin là thật.
Cô mừng rỡ nói:
– Chúng ta có thể đi ngay không?
Bình cười nhạt:
– Em có thể dẫn chị đi, nhưng với một điều kiện.
Tuyết Lan cau mày:
– Điều kiện gì?
Bình nói:
– Điều kiện ấy không nói ở đây được. Chị đi cùng em ra sân vườn, em sẽ nói cho chị nghe.
Tuấn Phạm nghe câu này, mặt đầy ấm ức khó chịu, nhưng lại không dám công khai phản đối.
Tuyết Lan nhìn anh chàng, tỏ vẻ trấn an, rồi theo Bình ra vườn.
Bình đứng trước mặt Tuyết Lan, nói nhỏ:
– Điều kiện của em rất đơn giản. Em muốn làm tình với chị.
Tuyết Lan tức giận thốt lên:
– Câu trơ tráo như vậy mà cậu cũng nói ra được à? Cậu đúng là đồ mất dạy.
Bình cười nói:
– Em đúng là thằng mất dạy. Bây giờ chị đồng ý hay không đồng ý? Chị chấp nhận ngủ với em hay giữ thân trong sạch để mẹ chị chết bệnh? Chị đồng ý thì mình vào trong phòng làm một cái, Tuấn Phạm cũng chẳng hay biết. Sau này hai người vẫn có thể kết hôn với nhau, vẫn được làm vợ chồng. Em chỉ quan tâm đến việc làm tình với chị, không có ý định buộc chị làm vợ em đâu.
Tuyết Lan mắng:
– Cái đồ tồi tàn khốn nạn kia, làm sao nhân tính có thể bại hoại như vậy? Tôi không đồng ý, cậu cút về đi.
Vừa hay bà mẹ của Tuyết Lan lập cập bước đến, gương mặt đầy vẻ hy vọng:
– Cậu là Bình phải không? Kim Tuyết Hoa vừa gọi cho tôi, bảo cậu đang đến chơi. Cậu có thể giúp tôi gặp sư cô Thích Đàm Thoa phải không?
Mẹ của Tuyết Lan năm nay đã sáu mươi. Bà hạ sinh được ba cô con gái, Tuyết Lan là em út, cũng là người thành đạt nhất.
Mất ngủ một tháng liên tục, sắc mặt bà như người chết.
Bình vội bước đến nói:
– Vâng thưa bác. Cháu là fan hâm mộ cuồng nhiệt chị Tuyết Lan, nghe thấy bác bị mất ngủ, liền tìm cách giúp đỡ. Nay sư cô đã đồng ý gặp mặt, nhưng cháu nói chuyện với chị Tuyết Lan chưa được chị đồng ý.
Bà mẹ nhìn Tuyết Lan, thở không ra hơi:
– Con à. Có rắc rối gì đấy?
Vừa hay Tuấn Phạm cũng bước đến, Tuyết Lan thấy đông người, xấu hổ không sao mở mồm ra nói rõ ràng điều kiện của Bình được, trong lòng thầm nguyền rủa cả mười đời tông ti họ hàng của gã.
– Mẹ ơi, thằng khốn nạn này đưa ra các điều kiện không thể chấp nhận được.
– Có điều kiện nào mà lại không thể chấp nhận được? Mẹ của con sắp chết rồi. Mẹ sinh con bị băng huyết. Lúc con nhỏ ốm yếu mẹ tưởng không nuôi nổi, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó mẹ vẫn giữ con lại được. Có điều gì mà không thể chấp nhận được, hả con? Con nói rõ ra xem nào.
Tuyết Lan ấp úng:
– Không có gì ạ. Thôi mẹ vào trong nhà chuẩn bị đi. Anh Tuấn Phạm vào trong chờ em, để em trao đổi với cậu này thêm chút nữa.
Tuấn Phạm không tình nguyện chút nào, nhưng đã quen nghe lời Tuyết Lan, đành dìu bà mẹ vào trong nhà.
Tuyết Lan quay lại, hỏi:
– Cậu cần bao nhiêu tiền, nói đi. Cần bao nhiêu tiền tôi cũng trả được.
Bình trừng mắt nhìn Tuyết Lan, rít lên:
– Em nghĩ anh cần tiền à? Tiền của anh nhiều gấp mười lần em, trăm lần em. Em đã là cái gì mà dám nghĩ đến việc mua chuộc anh. Cái anh cần là cơ thể em.
Gã đẩy Tuyết Lan áp sát tường. Nơi đây là khu biệt thự cao cấp, xung quanh không có nhà ở, lại có cây to che kín, từ ngoài không nhìn vào được.
Sức vóc của gã phải mạnh gấp bốn lần Tuyết Lan, cô không chống lại được, còn đang do dự chưa biết phải làm thế nào thì người đã bị ép dính vào tường, toàn thân bị nhấc lơ lửng trên cao, chân không chạm đất.
– Mẹ em đã nói rồi. Có cái giá nào không thể chấp nhận được để cứu mẹ. Bây giờ chúng ta làm tình ngay ở đây. Mỗi người giữ lời hứa của mình, xong việc anh sẽ cứu mẹ em. Anh không phải là người tốt, là quân tử, nhưng anh không nói điêu.
Quần của Tuyết Lan bị tụt xuống mắt cá chân. Áo phông bị kéo lên để lộ áo ngực bên trong. Bình để nguyên áo phông trên người cô, nhưng cởi áo ngực, để lộ ra bầu ngực lớn đã hơi thâm.
Xem ra không bằng các em người yêu của gã. Hình thức của Tuyết Lan rất bình thường, nếu không có mác đệ nhất danh ca chắc Bình không bao giờ để mắt đến.
Bình tự tụt quần mình xuống. Gã tổng tấn công trên ba mặt trận. Miệng thì hôn, tay thì bóp vú, chim thì nhét vào bướm của Tuyết Lan.
Tuyết Lan mới chỉ do dự một phút mà đã chẳng còn gì để giữ lại.
Bình tức giận vì nỗi Tuyết Lan kiêu kỳ, địt không gượng nhẹ chút nào.
Con chim của Bình thoải mái tấn công cái hang thần tiên trong người Tuyết Lan, gương mặt cô dại đi.
Cô phải thừa nhận rằng Tuấn Phạm không làm cho cô sướng được thế này. Anh ta là người tốt nhưng về mặt tình dục thì phải gọi Bình là thầy, là sư phụ.
Bàn tay Bình đặt vào đâu cô run bắn đến đấy, trong đầu đầy nỗi nhục nhã và ước muốn phản kháng mà cơ thể không nghe lời, cô muốn dùng tay đẩy gã ra mà bàn tay cô cứ run run.
Thật không thể tin nổi khi bướm của cô ướt nhẹp. Phải chăng vì ngoại hình của gã đúng như mơ ước thầm kín của cô về hình mẫu người tình lý tưởng, và kỹ năng làm tình của gã quá điêu luyện khiến cho cô cứ bị cuốn theo?
Đầu thì cứ bảo dừng lại mà thân thể thì cứ đón nhận. Dòng nhục dục theo đường bướm chảy ra ướt mông, loang lổ các mảng màu trắng đục, đặc sệt.
Bình địt lâu quá, Tuấn Phạm cảm thấy bất an, liền bước ra vườn.
Anh chàng thấy người mình yêu nhất đời đang làm tình với thằng con trai mà mình ghét và sợ nhất, bộ mông trắng phau dính chặt vào con chim của gã, gã lùi lại thì nàng ưỡn đít lên, gã càng dập thì nàng rên rỉ càng hăng.
Hai người đang hôn nhau say đắm. Tuấn Phạm đã hôn Tuyết Lan nhiều lần, mà chưa bao giờ thấy nàng có biểu hiện cuồng nhiệt như vậy cả.
Tuyết Lan nhận ra Tuấn Phạm đang đứng nhìn mình trân trối, trong bụng nảy lên, muốn đẩy Bình ra, nhưng Bình không chịu dừng lại mà còn địt nhanh hơn. Ánh mắt của cô mờ đi, lời nói ra đến miệng đều tan vào nước bọt.
Bình hỏi Tuyết Lan, nhưng cố tình nói lớn cho Tuấn Phạm nghe thấy:
– Em có thích không? Có muốn anh làm mạnh hơn nữa không?
Lúc đó Tuyết Lan đã mê muội quá rồi, chỉ có thể gật đầu.
– Em nói có đi em. Em xin anh đi.
– Anh làm mạnh lên đi. Em thích.
Bình nhìn Tuấn Phạm, cười nhạt. Câu nói ấy còn kinh khủng hơn cả việc gã làm tình với người yêu của anh chàng này, vì nó cho thấy Tuyết Lan đã hoàn toàn quy phục gã bằng cả con tim của cô.