Phần 121: MƯỜI TRIỆU CỔ PHIẾU THIÊN HẠ
Bình đến nhà Đàm Hoa Trà mang theo ý định bàn việc, nhưng gã chưa kịp nói gì bốn nàng đẹp đã kéo gã lên giường.
Sau ba giờ lao động mệt mỏi, cuối cùng gã cũng được các nàng cho phép nằm thở.
Các nàng đẹp dai sức một cách khủng khiếp, hơn nữa lại có ưu thế về số đông. Hễ người này lên đỉnh người kia lại lao vào bắt Bình thỏa mãn cho họ.
Đã lâu lắm rồi bà Hằng không còn quan hệ với chồng, lấy lý do công việc bận rộn mệt mỏi nên không có nhu cầu. Ông chồng sức yếu, thấy thế càng mừng.
Lâm Tuệ An cũng bỏ hẳn thói quen tìm trai ở các quán bar. Nàng bảo rằng chỉ cần được uống tinh dịch của Bình đã đủ khiến nàng mãn nguyện lắm rồi. Rượu và đàn ông đã trở thành quá khứ xa xôi.
Bình vô cùng yêu thương các nàng. Việc quan hệ tình dục với bốn nàng không chỉ xuất phát từ nhu cầu thể xác mà còn giống như một liệu pháp tâm lý có thể giúp xoa dịu tâm hồn căng thẳng của gã.
Vào lúc này gã đang ôm ấp Hoa Trà, đầu nàng gối lên ngực gã, thân thể nàng áp sát vào thân thể của gã. Một bên bàn tay to lớn của gã xoa nhẹ lên đôi vú tròn căng, trắng hồng của nàng. Tay còn lại luồn qua eo, miên man ve vuốt bờ mông cong vút của nàng.
Nàng rên những tiếng khe khẽ đầy mãn nguyện như một con mèo cái đang nằm trong lòng chủ nhân.
Bình nói nhỏ vào tai nàng:
– Hoa Trà, anh cần gặp Lâm Quốc Khánh.
Tiếng thở của gã làm nàng bị nhột, và thế là nàng cong người lên, cùng với động tác ấy bầu ngực lớn của nàng cọ vào ngực gã.
– Chủ tịch Lâm Quốc Khánh bị ung thư nên từ một năm nay đã không còn xuất hiện ở tập đoàn. Anh ấy giao toàn quyền xử lý công việc hàng ngày cho tổng giám đốc, chỉ khi nào cần thay đổi chiến lược mới phải báo cáo lại.
– Tổng giám đốc có gặp được Tổng bí thư không?
– Không được. Em chưa từng nghe nói về việc này. Chỉ có anh Khánh mới có đặc quyền ấy.
– Vậy làm thế nào để được gặp ông Khánh bây giờ?
– Khó lắm.
Đang nói chuyện, Lâm Tuệ An bỗng chen người vào, giống như đứa con gái nhỏ chen vào giữa bố mẹ nó khi thấy hai người đã âu yếm nhau quá lâu.
Bình cười xòa, gã ấp Lâm Tuệ An vào người, đầu cúi xuống hôn lên đôi môi đang mở rộng của nàng.
Gã đang nằm nghiêng người về bên trái. Bàn tay trái tiện thể vươn ra xoa nắn cặp vú của Thu đang nằm ngay gần đó, còn bàn tay phải ve vuốt cặp mông to lớn của Lâm Tuệ An.
Lâm Tuệ An bĩu môi, nói:
– Nằm với con khác thì toàn tâm toàn ý dành cho nó, còn với tôi thì lúc nào cũng tìm cách dan díu với người khác.
Bình phá lên cười trước câu nói giận dỗi của nàng. Con chim của gã theo câu nói đầy vẻ hờn trách đàn bà ấy mà lại cứng lên lần nữa. Gã nhấc chân nàng lên để nhét con chim vào bướm nàng. Con chim cứng ngắc, nóng hổi, chỉ cần di động nhè nhẹ cũng đủ khiến cho nàng bị kích thích.
Lâm Tuệ An nhắm mắt lại, hơi thở trở nên hổn hển.
Đằng sau lưng Bình đã bị bà Hằng chiếm mất. Hoa Trà không còn vị trí nào thuận lợi, liền tiến hẳn lên phía trước, kê đầu của gã lên phần đùi non của mình, cách lỗ lồn của nàng chỉ vài phân. Chỉ cần gã hơi nghển lên phía trên là đã có thể liếm lồn cho nàng.
Bốn nàng tựa như bốn người vợ hòa thuận đang thỏa mãn nhu cầu tình dục của chồng.
Hoa Trà vừa vuốt ve mái tóc dày của gã, vừa nói:
– Một năm một lần anh Khánh sẽ có cuộc gặp với các cổ đông hàng đầu để trao đổi về đường hướng phát triển của tập đoàn. Nếu anh là cổ động hàng đầu thì sẽ được gặp anh Khánh.
– Cần nắm giữ bao nhiêu cổ phiếu để được là cổ đông hàng đầu?
– Tối thiểu mười triệu cổ phiếu.
Bình hít một hơi thở sâu:
– Mười triệu cổ phiếu tương đương một nghìn năm trăm tỷ đồng, lớn hơn toàn bộ tài sản của anh hiện giờ. Muốn mua cũng không thể mua được.
– Hiện tại anh đang giữ bao nhiêu cổ phiếu Thiên Hạ?
– Nếu tính cả hai tài khoản của anh và thư ký của anh, thì có tổng cộng hơn năm trăm nghìn cổ. Đợt vừa rồi mới mua thêm, tưởng đã nhiều, ai dè chỉ là cái móng tay so với người khác.
Lâm Tuệ An rên lên:
– Thư ký của anh đẹp lắm. Em ghen tị mỗi khi thấy nó.
Bình cúi đầu xuống thơm lên đầu ti của nàng:
– Em đừng buồn. Em cũng rất đẹp, và anh yêu em mà.
– Thật không?
– Thật chứ.
– Vậy địt em mạnh hơn đi.
Bình tăng tốc những cú thúc vào bướm nàng. Lâm Tuệ An nở nụ cười trên gương mặt đê mê.
– Tuyệt quá. Em sống là vì khoảnh khắc này. Anh có đồng ý nhận em làm thư ký của anh không?
– Em làm công việc hiện tại sẽ giúp được anh nhiều hơn là làm thư ký cho anh.
– Em biết, thật là chán.
Bình nhủ thầm gã còn sáu tháng nữa để thu gom đủ mười triệu cổ phiếu Thiên Hạ. Đây không phải là nhiệm vụ dễ dàng nhưng cũng chỉ còn mỗi cách này thôi.
Làm gì cũng phải có tiền. Cần có tiềm lực tài chính đủ mạnh mới có thể tiếp xúc với tầng lớp cao trong xã hội, bài học này gã đã sớm rút ra được.
Gã rướn cổ lên, mút mát lồn của Hoa Trà.
Nàng ngửa người ra, chống hai tay xuống giường phía sau lưng để bướm của nàng tiến sát hơn đến mồm gã.
Có thể nghe rõ tiếng hô hấp đang dần trở nên gấp rút của bà Hằng và Hoài Thu.
Bầu không khí trong phòng ngủ lại một lần nữa nhuốm màu nhục dục.