Phần 119: ĐỐI ĐẦU VỚI PHẠM TIẾN ĐẠT
Lần đầu tiên trong đời, Bình cảm thấy ghen tuông với một người đàn ông.
Gã được ông trời ưu ái ban cho quá nhiều lợi thế, từ chiều cao vượt trội, sức vóc cường tráng, khuôn mặt đẹp như các vị thần trong truyền thuyết, con chim khổng lồ, khả năng làm tình cả ngày lẫn đêm không biết mệt, năng lực diễn xuất thần kỳ, trí thông minh và sự quyết đoán hiếm người sánh bằng. Những lợi thế này giúp gã dễ dàng chinh phục gần như tất cả những người phụ nữ từng gặp trong đời, gã có thể tán tỉnh một người phụ nữ đã có chồng hay một cô gái còn trinh trắng dễ như lấy đồ trong túi. Từ trước đến nay gã đã thích ai là chiếm đoạt được người đó ngay, chưa từng gặp chút trở ngại nào.
Vậy mà ngày hôm nay gặp thần tượng Tuyết Lan, gã quỵ lụy dưới chân nàng như một con chó trong khi nàng không thèm để mắt đến gã dù chỉ một lần. Trong mắt nàng gã hầu như không tồn tại. Ngược lại nàng thích một người thua kém gã không biết bao nhiêu mà kể. Thằng Tuấn Phạm kia cho dù đã cố gắng nhìn một cách công bằng và khách quan vẫn thực sự không được cái nét gì để có thể so sánh với gã.
Phải chăng đó mới đích thực là tình yêu? Yêu là yêu cái tâm hồn của người đó. Đã yêu rồi thì cho dù đứng trước người đẹp hơn gấp vạn cũng không dao động?
Bình cau mày, lòng khao khát chiếm đoạt Tuyết Lan lại dâng lên dữ dội gấp đôi so với lúc trước.
Gã không phải là người tốt. Hay nói đúng hơn, gã rất tốt với những người chịu theo gã, và rất tàn nhẫn với những người còn lại. Theo ta hoặc là kẻ thù của ta. Câu nói nổi tiếng ấy chính là lời biểu đạt chính xác nhất về cách suy nghĩ của gã. Gã là kẻ khốn nạn nhất trên đời khi bày mưu tính kế hãm hại người lương thiện chỉ vì họ không chịu quỵ lụy trước gã, nhưng lại là kẻ tốt nhất trên đời khi họ đã toàn tâm toàn ý yêu gã, phục tùng gã và tôn thờ gã.
Trong gã tồn tại hai nửa của thiên thần và ác quỷ. Hai nửa ấy tồn tại đồng thời, song song, độc lập với nhau, có những người chỉ nhìn thấy một nửa và nhầm lẫn rằng con người gã hoặc là hoàn toàn thế này, hoặc là hoàn toàn thế kia.
Bình muốn chiếm đoạt Tuyết Lan, nhưng cái mà gã muốn chiếm đoạt không chỉ là thể xác nàng, mà còn là cả trái tim nàng, nên gã cần phải tính toán kỹ càng mới được. Đánh bại tình yêu sâu sắc sẵn có để gieo rắc mối tình mới vào một trái tim chung thủy có lẽ là điều khó khăn nhất trong cuộc sống, và là thách thức lớn nhất của mọi kẻ săn gái chuyên nghiệp.
Có những ngày mọi thứ tai ương cứ dồn dập đổ lên đầu. Hôm nay là một ngày như thế.
Bình còn đang mải suy nghĩ thì đột nhiên phía trước có tiếng ồn ào. Gã ngẩng đầu lên, thấy Phạm Tiến Đạt đang nhìn mình ở khoảng cách hai mươi mét.
Chủ tịch thành phố Phạm Tiến Đạt, con người quyền lực và nguy hiểm.
Hộ tống cho hắn có chừng hai mươi người. Hôm nay hắn có lịch làm việc với nhạc viện.
Hắn nhìn thấy Bình, sắc mặt lập tức biến đổi, con mắt sâu hoắm nheo lại, phát ra các tia sáng của lòng thù hận.
Phạm Tiến Đạt xua tay với đám người đi cùng, sau đó một mình tiến đến gặp Bình. Bình thấy thế thì hết sức ngạc nhiên. Gã đã nhìn thấy Đạt trên tivi, chứ Đạt sao lại làm ra vẻ biết rõ gã như vậy?
Đạt dừng lại ngay trước mặt Bình. Gã cũng khá cao lớn, nên gương mặt hai người ở rất gần nhau:
– Xin chào anh bạn trẻ. Phạm Tất Bình, cái tên đang nổi như cồn. Chủ tịch Thiên Phát, kẻ đã đích thân chỉ đạo đám nhân viên thực hiện thiên phóng sự về Trần Tuyết Loan. Chắc mày tưởng rằng có thể dùng chiêu ấy đập chết được tao, nhưng mày nhầm rồi.
Đôi mắt của Đạt long lên giận dữ:
– Tao thoát rồi. Việc điều tra đã kết thúc. Tao sẽ được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Bộ Công an, được bầu bổ sung vào Bộ chính trị và khi ấy sẽ là ngày chết của mày. Thằng nhóc con khốn kiếp chỉ vì một mụ gái già bốn mươi tuổi mà dám công khai chống lại tao, phá hoại nguồn thu nhập của tao.
Đạt đặt bàn tay to lớn lên vai Bình, gằn giọng:
– Tao sẽ đập mày chết tươi như một con chó dại. Tao sẽ nghiền nát mày thành bụi cùng với Thiên Phát của tụi mày. Mày nghĩ tao không biết gì về mày à? Tao lại chẳng biết quá rõ về mày cùng những con nhân tình từ mười lăm đến năm mươi tuổi, từ chị em đến mẹ con, từ mẹ đơn thân đến phụ nữ đã có chồng của mày. Tiệc Đào nguyên tiên cảnh? Hà hà, mày nghĩ mày qua mặt được những người đang bảo vệ cho cái đất nước này hay sao? Mày còn non và xanh lắm, con ạ.
Đạt vỗ vai Bình hai cái trước khi bỏ đi. Bình sợ hãi tới nỗi không sao đứng vững được, phải ngồi xuống ghế, hai chân run bắn.
Đạt xuất thân là Thứ trưởng Bộ Công an, chẳng trách không thứ gì qua mặt được hắn.
Vân Anh vội lấy cho gã cốc nước ấm, gã nhìn cô, nói nhỏ:
– Anh cần gặp Trần Hữu Đức ngay lập tức.