Phần 112: LÀM TÌNH VỚI THANH XUÂN
Bản sao kê này Bình lấy từ chỗ của Lâm Tuệ An. Vốn nàng không được cung cấp bản sao kê cho người không phải chủ tài khoản, nhưng cũng như ba nàng đẹp còn lại, nàng chấp nhận vì gã mà làm bất kỳ điều gì, cho dù hành động ấy rủi ro đến đâu.
Quang Đại hiểu rằng mình sẽ mất hết tài sản, đau đớn muốn chết.
Gã nói với Bình:
– Em ơi, em đừng ép anh vào đường cùng. Cầu xin em hãy tha cho anh.
Bình cười nhạt:
– Tôi vốn là người từ bi nên có thể mở cho anh một đường sống.
Quang Đại như người chết đuối vớ được cọc:
– Đúng vậy, hãy mở cho anh con đường sống.
– Nghe cho rõ đây. Tôi sẽ cho anh chị giữ lại bốn khu bất động sản là bốn khu mà tôi gạch chân này. Bốn mươi sáu khu còn lại phải bán rẻ cho tôi với giá cố định là một tỷ đồng một khu.
Thanh Xuân khản giọng nói:
– Bốn mươi sáu khu ấy không khu nào có giá dưới hai mươi tỷ đồng. Có khu lên tới bốn trăm tỷ đồng.
– Tôi biết. Nhưng hoặc các người chấp nhận mất hết, hoặc đồng ý lấy bốn mươi sáu tỷ đồng kèm theo quyền giữ lại bốn khu bất động sản cao cấp, hai chị em chia đôi mỗi người một nửa. Nếu các người đồng ý thì bản sao kê này sẽ bị hủy, thông tin về khu bất động sản sẽ bị xé, tài sản của các người sẽ nằm trong vòng bí mật cho đến khi các người ra tù. Các người chọn đi, và mau lên vì tôi không còn nhiều thời gian.
Thanh Xuân và Quang Đại nhìn nhau.
Hai chị em biết rằng chúng không có quyền lựa chọn. Mất mát này thật đau đớn nhưng ít nhất cũng không mất trắng.
Quang Đại run rẩy nói:
– Làm thế nào để tôi biết anh sẽ giữ lời hứa?
Bình cười nhạt:
– Chả có cách nào. Tôi chỉ có lời hứa suông mà thôi. Nhưng hoặc các anh tin lời hứa suông của tôi, hoặc các anh chết như những kẻ khố rách áo ôm.
– Được, tôi đồng ý.
– Vậy thì ngay bây giờ bác gái sẽ đi cùng tôi tới phòng công chứng để thực hiện việc bán tài sản. Thưa bác, phiền bác lên nhà lấy xuống đây toàn bộ giấy tờ nhân thân cùng giấy tờ nhà đất. Chúng ta sẽ khởi hành trong mười phút nữa.
Bà mẹ không biết làm thế nào, thấy cả hai con đều không phản đối, đành lên nhà lấy giấy tờ.
Bình rít giọng nói:
– Vẫn còn chưa hết đâu. Thanh Xuân, Quang Đại, lúc trước chúng mày âm mưu hãm hiếp em Thảo là người yêu của tao. Vụ này tao chưa quên, cũng không thể bỏ qua được.
– Thảo là người yêu của cậu? Thật không ngờ. Chúng tôi nào biết. Nếu biết đã không dám đắc tội.
Bình đứng lên, tháo thắt lưng ra, để lộ con cặc khổng lồ, đỏ hỏn, đầu cặc to bằng cái nắm tay.
– Hôm nay tao sẽ trả cả gốc lẫn lãi vụ này. Thanh Xuân, cùng là phụ nữ với nhau mà sao mày ác độc như vậy? Tao dám chắc đây không phải là lần đầu tiên. Con khốn nạn kia, mau bò lại đây.
Thanh Xuân run giọng hỏi:
– Anh định bắt tôi mút chim cho anh?
Bình cười lớn:
– Có gì khó khăn sao?
– Không. Không có khó khăn gì cả. Chim của anh rất đẹp. Nếu anh muốn chúng ta có thể làm tình ở đây luôn.
– Mày chưa đủ tư cách để làm tình với tao. Mày là một thứ bẩn thỉu, nhơ nhớp, ai biết được liệu mày có bị bệnh tình dục nào không? Rất có thể mày sẽ lây bệnh sang cho tao và từ đó lây cho cả các nàng thơ của tao nữa. Thay vì thế, chúng ta sẽ địt bằng lỗ đít của mày.
Thanh Xuân sợ run cầm cập.
– Lỗ đít?
– Tao có mang gel bôi trơn đây, thứ sẽ giúp mày đỡ đau, và cũng chỉ đỡ thôi. Mày sẽ là người đầu tiên tao địt vào lỗ đít. Hãy cảm thấy vinh hạnh về điều đó.
Bình túm tóc của Thanh Xuân kéo về phía gã. Gã cởi quần áo của mụ, nhận ra rằng gương mặt của mụ tuy độc ác nhưng cơ thể khá nuột nà. Ngực to bằng quả bưởi, săn chắc chứ không chảy xệ. Mông đít ngồn ngộn. Da hơi đen, mềm mại và trơn nhẵn, sờ khá sướng tay.
Bình tự cởi quần áo, để lộ cơ thể trần truồng. Đúng lúc ấy bà mẹ của Xuân bước vào. Bà rú lên một tiếng kinh hãi.
Xuân quay lại, nói:
– Mẹ giữ yên lặng đi, đừng làm phiền con.
Xuân đứng thẳng người trước mặt Bình, để Bình bóp vú mụ một cách tàn nhẫn. Mụ rên lên một tiếng không rõ là khoái cảm hay khó chịu.
Bình cúi xuống, cắn mạnh vào hai đầu ti. Thanh Xuân kêu lên đau đớn.
– Đau à?
– Vâng, anh làm em đau.
Bình cảm thấy không thích thú chút nào khi nghe Xuân tỏ thái độ ngoan ngoãn như vậy.
Gã ấn đầu Xuân, bắt quỳ xuống, lại ấn con chim vào mồm mụ.
Xuân mút một cách nhiệt tình, dường như không phải Bình đang hiếp mụ, mà là mụ đang thỏa mãn dục vọng của chính mình.
Gương mặt của Xuân đã hơi đê mê. Hai mắt mở to như muốn nuốt lấy con chim.
Một lúc sau, Bình đẩy ngã mụ xuống sàn nhà, bôi gel vào cả chim mình lẫn lỗ đít của Xuân, sau đó ấn con chim vào.
Ban đầu gã định ấn thật mạnh như một hình thức tra tấn, nhưng lại không nỡ, cuối cùng quyết định nhét vào một cách từ tốn, chẳng khác gì đang làm tình với bạn gái.
Xuân rên xiết đầy đau đớn.
Quan hệ bằng đường hậu môn gây đau và chảy máu trong lần đầu tiên, nhưng bù lại cơn khoái cảm đến rất nhanh, và đỉnh khoái cảm cũng cao hơn so với quan hệ bằng đường âm đạo thông thường.
Xuân nhắm mắt lại. Lỗ đít của mụ đang chảy máu.
Bình chống hai tay xuống đất, phần hông đưa đẩy đều đặn. Con chim có gel bôi trơn, đang chậm rãi làm quen với lỗ đít của Xuân.
Những tiếng rên rỉ dâm đãng bắt đầu vang lên. Xuân than đầy khoái cảm:
– Tuyệt quá, em thích quá.
Bình toát mồ hôi. Lỗ đít của Xuân quá khít, con chim của gã bị co bóp dữ dội, phải cố gắng lắm mới giữ cho nó không xuất tinh tức thì.
Xuân ôm lấy bờ vai vạm vỡ của Bình, cơ thể cong lên như con tôm, mặt áp sát vào ngực để ngửi mùi đàn ông của gã.
Mụ thì thầm vào tai gã:
– Anh tuyệt quá. Sao anh không hiếp em sớm hơn? Sao bây giờ anh mới đến tìm em?
– Cô điên à? – Bình lúng túng. Gã không đủ tàn nhẫn để chửi rủa như lúc nãy. – Cô đang bị trừng phạt.
– Nếu đây là trừng phạt thì em muốn anh trừng phạt em mỗi ngày, hoặc chục lần mỗi ngày.
– Câm mồm.
– Em ở trong tù, anh có đến tìm em không?
– Không đời nào.
Xuân hẩy đít mạnh hơn để con chim của Bình ấn sâu hơn vào trong lỗ đít của mụ ta.
Bình chỉ định làm trong mười phút, nhưng cuối cùng hai người đã quan hệ tình dục trong ba mươi phút. Gã xuất tinh ồ ạt vào trong đít của mụ. Cùng lúc đó Thanh Xuân cũng đạt cực khoái, nước nhờn từ âm hộ chảy ra ướt đẫm sàn nhà.
Thanh Xuân ôm chặt lấy Bình, không chịu buông ra. Bầu ngực của mụ căng tròn, đầu vú cứng ngắc.
Quang Đại và bà mẹ chứng kiến cuộc làm tình này từ đầu đến cuối, không dám ho he câu nào.
Thanh Xuân khóc, nói:
– Nếu anh chịu đến thăm em thì em sẽ cho anh hai khu đất của em.
– Tôi không cần chúng.
Bình mặc quần áo vào. Thanh Xuân vẫn ngồi dưới sàn nhà, cơ thể trần truồng, ra vẻ cam chịu.
Gã thấy bất nhẫn, bèn vuốt nhẹ mái tóc cho mụ ta.
Cho dù ghét nhau đến đâu, một khi đã làm tình rồi, thì trong mụ ta đã có Bình, trong Bình cũng đã có mụ, không thể nào quên được.