Phần 105: GẶP CHỊ EM THANH XUÂN, QUANG ĐẠI
Sáng hôm sau theo lời hẹn Bình sẽ phải đến gặp Tân, nhưng bà Thảo nói với gã rằng Quang Đại bất ngờ hẹn gặp.
Bà Thảo không từ chối được. Bình không dám để bà đi một mình, đành phải nhắn tin cho Lê Thanh Tân, đề nghị dời lịch hẹn sang buổi chiều. Gã cùng bà Thảo lên chiếc Rolls – Royce Ghost đắt tiền, để Yên Hà cầm lái. Cùng đi còn có cả vệ sĩ Lan béo và thư ký Vân Anh. Đội ngũ như vậy là hùng hậu hơn hẳn những lần bà Thảo đến gặp Quang Đại trước đây.
Bình vốn đã ghét Quang Đại sẵn. Lúc gặp mặt, lại càng ghét hơn.
Quang Đại là dạng người mà ai gặp cũng biết ngay là thằng đểu cáng. Bụng phình to, mặt béo tròn. Môi mỏng miệng méo, nụ cười dâm dục đĩ thõa, cử chỉ như thằng côn đồ. Gã xăm hình rồng phượng trên cánh tay. Vàng đeo khắp người như sợ người ta không biết mình có tiền vậy.
Thằng khốn này tựa một con lợn tuy đã hóa thành hình người nhưng vẫn giữ bản chất của loài lợn.
Thấy bà Thảo, mắt Quang Đại sáng lên.
– Thảo đó à? Trông em đẹp quá.
Bình nổi giận.
Bà Thảo hơn Đại một tuổi, lại là gái có chồng. Một người có đạo đức tối thiểu cũng không thể nói chuyện với bà như vậy. Nói công khai trước mặt đám đông lại càng cấm kỵ.
Gã gằn giọng:
– Đại năm nay bao nhiêu tuổi?
Quang Đại trừng mắt nhìn gã:
– Tao bao nhiêu tuổi liên quan gì đến mày? Mày là thằng nào? Biết bố mày là ai không?
Bà Thảo xua tay:
– Thôi, đừng cãi nhau. Đại mời tôi đến đây để làm gì?
Còn đang hỏi, một người phụ nữ trung tuổi bước vào. Con mụ này vừa nhìn đã biết họ hàng với Quang Đại, hẳn là chị gã Thanh Xuân, nét mặt giống hệt nhau. Cái miệng liến thoắng, phát ra những âm thanh chói tai.
– Bọn chị muốn hỏi là bao giờ em ký nhượng lại khu bất động sản trung tâm cho chị?
Bà Thảo nói:
– Chuyện này cần phải thương lượng.
– Thương lượng cái gì? Còn gì để thương lượng nữa? Thành phố đổi chủ rồi, khu đất ấy cũng phải đổi chủ theo. Em không thể giữ rịt lấy nó mãi được.
– Khu đất ấy thuộc về tôi. Tôi không bán, các người cũng không cướp của tôi được.
– Là em nghĩ vậy thôi. Bây giờ để chị mở mắt cho em nhé, bọn chị sẽ lật lại vụ mua bán có từ thời ông Sâm là chủ tịch khóa trước. Kiểu gì cũng có lỗ hổng thôi vì nghiệp vụ của bọn chị là vạch lá tìm sâu mà. Thành phố sẽ tuyên vụ mua bán ấy vô hiệu và sẽ cho đấu giá lại. Em chẳng những mất hết mà còn đi tù nữa. Bây giờ em muốn thế nào? Em bướng thì chiều nay cho thành lập đoàn thanh tra luôn đấy.
Sắc mặt bà Thảo trở nên nhợt nhạt. Trong vô thức bà quay sang nhìn Bình, tìm kiếm lời động viên.
Bình chưa kịp nói gì, Quang Đại đã đặt tay lên tay bà:
– Chị Xuân cũng hơi quá đáng. Nếu em chịu bán rẻ cho bọn anh thì mọi việc đều có thể bỏ qua. Anh rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của em. Em từng này tuổi rồi mà vẫn còn đẹp vậy, bọn gái tơ không thể sánh bằng.
Gã đặt tay kia lên bộ phận sinh dục của mình, xoa bóp một cách dâm dục:
– Thế nào? Anh biết lâu rồi em thiếu hơi trai. Chồng em già sắp chết rồi thì còn làm ăn gì được nữa? Chỉ cần em chiều anh thì anh có thể cho em thêm mười phần trăm nữa là số tiền rất lớn. Nghe anh, ở phòng bên có cái ghế dài, mình qua đó làm một cái cho thỏa mãn đã rồi tính tiếp.
Bà Thảo đứng bật dậy, sắc mặt lạnh lại:
– Quang Đại, mày là thằng mất dạy. Tao sẽ đấu với chị em mày đến cùng xem ai mới là người chiến thắng.
Thanh Xuân cười khẩy:
– Chết đến đít rồi vẫn còn tinh tướng.
Quang Đại như người bị tinh trùng sai khiến, lúc ấy định nhào tới ôm lấy bà Thảo, nhưng bị Bình dùng một tay bóp cổ giữ lại. Gã gằn giọng quát:
– Mày lại định giở trò hiếp dâm gái nhà lành à? Mày dám làm thế, tao bẻ gãy cổ mày tại chỗ ngay.
Sức lực của Bình khỏe hơn hẳn so với Quang Đại. Gã bị Bình xô ngã vào cái bàn, bao nhiêu cốc thủy tinh trên bàn đều rơi xuống đất vỡ nát.
Gã chạy đi, một lúc sau chạy về, trên tay cầm cái kéo. Hẳn gã định tìm dao nhưng không thấy, nên tiện tay cầm kéo cũng là vật đủ sức sát thương.
Bình sững người. Thằng này đúng là loại thú tính, không phải dạng mất dạy bình thường.
Nó đấm cho Quang Đại hộc máu mồm, người ngã ngửa ra đằng sau, đầu óc choáng váng.
Thanh Xuân tru tréo lên:
– Thằng chó đẻ dám đánh em tao. Mày sẽ phải hối hận cả đời. Mày tên gì?
Bình lắc đầu không đáp, hộ tống bà Thảo ra xe ô tô.
Yên Hà lái xe về nhà bà Thảo.
Bà Thảo quả là người cực kỳ bản lĩnh, trải qua sóng gió như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh. Bà hôn lên môi gã để tỏ lòng biết ơn. Dáng vẻ cứng rắn hóa thành yểu điệu, tựa như người đã tìm được chỗ dựa của đời mình.
Bình nhẹ nhàng hỏi:
– Chúng có thể làm thật không?
Bà Thảo ngước đầu lên nhìn gã:
– Chuyện gì?
– Việc lập đoàn thanh tra ấy.
– Có.
– Em có sợ không?
– Có chứ. Đã bị soi rồi thì tránh sao được? Thương vụ nào chả có vấn đề, chẳng qua bên thanh tra có muốn chuyện bé xé ra to không mà thôi.
Bình vỗ vai bà:
– Em về nhà, sinh hoạt bình thường. Quang Đại hay Thanh Xuân có hẹn cũng không được đi đâu hết. Yên Hà và Lan béo sẽ ở lại với em. Anh ra lệnh cho hai em bảo vệ chị Thảo, chị bảo đi đâu cũng không cho đi. Gặp việc gì lập tức báo cho anh biết. Hiểu chưa?
Cả Yên Hà và Lan béo đều vâng dạ.
Bình cảm thấy hài lòng. Lan béo từ chỗ trên chước, bây giờ thành thật xem gã là chủ nhân của bà ta rồi.