Phần 104: CÔ GÁI ĐIÊN
Ba ngày trôi qua mà không có động tĩnh gì. Bình càng lúc càng trở nên lo lắng.
Gã không sao ngủ được, cả đêm thức trắng.
Đến hai giờ sáng, đột nhiên gã nhận được thư trả lời từ tranthuyloan.
Tâm trạng của gã trở nên cực kỳ hồi hộp. Gã vội mở thư ra xem, bàn tay vì căng thẳng quá mà run lên bần bật.
Thư viết:
– Anh muốn gì?
Bình vội gửi thư trả lời:
– Tôi muốn công lý cho cô gái kia. Hãy giúp tôi tóm cổ Trần Quang Đại.
Sau khi gửi thư đi, gã đợi mãi không thấy phản hồi. Bình ngồi canh bên máy tính đến tận ba giờ sáng mới thấy tin báo thư mới.
– Anh là ai?
– Tôi là kẻ thù của Trần Quang Đại.
Lần này thư đến nhanh hơn, gần như tức thời.
– Tôi không biết anh là ai. Tôi nghĩ anh đang nói dối.
– Tôi thề trên tính mạng của các em tôi rằng tôi đang nói thật.
Bốn đứa em là tài sản quý giá nhất của Bình. Gã sẵn sàng hy sinh mạng sống vì chúng.
– Người bị hiếp dâm là Trần Thúy Loan.
Vậy ra email này được lập ra theo tên nạn nhân.
– Cô ta đang sống ở đâu?
– Ở phố Thiên Nhân, Bắc Giang. Anh đi dọc phố sẽ thấy.
– Tôi không hiểu.
– Cô ta bị Quang Đại hiếp đến phát điên, bây giờ ngày nào cũng đi dọc phố.
Tim của Bình lập tức trùng xuống.
– Cô ta không còn biết gì ư?
– Cô ta vẫn nhớ tên kẻ hiếp dâm mình nên ngày nào cũng nhắc tên Đại, Đại. Người không biết tưởng đó là người yêu cũ của Loan. Chỉ tôi biết đó là tên kẻ hiếp dâm.
– Làm thế nào để buộc tội được hắn? Anh còn giữ video không?
– Video gốc đã bị xóa, chỉ còn video sao lưu.
– Tại sao video gốc bị xóa?
Người kia im lặng trong suốt mười phút. Cuối cùng anh ta trả lời:
– Công an đã đến tìm tôi. Một kẻ tên là Phi đã bắt tôi xóa nó khỏi máy điện thoại.
– Chúng cùng phe với Quang Đại à?
– Có lẽ vậy.
– Anh là ai?
– Tôi từng là lái xe của Quang Đại. Hôm đó hắn hẹn cô gái này, vốn là một sinh viên đại học vừa từ quê lên. Không rõ hắn đã hứa hẹn gì với cô ta, nhưng cô ta đã dẫn hắn về phòng trọ. Ở đó hắn đã hiếp cô ta ngay trước mắt tôi.
– Anh không cản hắn lại sao?
– Lúc đó tôi quá sợ hãi. Tôi thật hèn nhát.
– Sau đó cô ta đã bị điên?
– Chưa. Sau đó hắn còn hiếp cô ta thêm hai lần nữa, cô ta mới hóa điên. Cô bé ấy thật tội nghiệp.
Bình nghiến răng, đôi mắt như bốc hỏa.
Quang Đại, nếu tao không trừng phạt được mày thì lòng tao không yên.
– Ngoài anh ra còn ai chứng kiến không?
– Còn bà chủ phòng trọ nơi Loan thuê nhà, nhưng bà ấy không dám khai đâu. Bà ta sợ hậu quả nếu chống lại chúng.
– Bây giờ anh làm gì?
– Vẫn lái xe, nhưng là lái xe đường dài. Tôi vẫn vào hộp thư này, bởi thỉnh thoảng lại có người nhắn tin hỏi tôi về vụ việc. Rất nhiều người bất bình thay cho Loan. Chỉ tiếc chẳng ai giúp gì được.
Bình suy nghĩ rất nhanh.
Tình thế thực sự bi quan đến vậy ư?
Hãy thử nghĩ xem trong tay gã có gì nào? Một đoạn video sao lưu ghi lại toàn bộ quá trình phạm tội, hai nhân chứng đã tận mắt chứng kiến vụ việc, nạn nhân vẫn còn sống và thường xuyên nhắc đến tên kẻ thủ ác.
Từng đó bằng chứng chẳng phải đã thừa đủ rồi hay sao? Chỉ cần có một cơ quan ngôn luận đủ lớn và uy tín đẩy vụ việc này lên cao trào.
Gã nghĩ đến Vnfastrain và Nguyễn Thu Hằng, trong lòng trở nên hồi hộp.
– Này anh, anh có dám đứng lên chống lại Quang Đại, bảo vệ công lý không?
– Tôi không dám đâu.
– Anh nói anh thương cô bé kia.
– Tôi thương nó lắm. Tôi căm thù Quang Đại và chính bản thân tôi nữa, nhưng tôi còn có vợ con, gia đình, tôi không thể liều lĩnh được.
– Thu nhập hàng tháng hiện giờ của anh là bao nhiêu?
– Mười lăm triệu đồng.
– Vậy thì nếu anh làm liên tục đến khi về hưu với mức lương giữ nguyên, anh sẽ kiếm được chừng ba tỷ sáu trăm triệu đồng. Điều đó rất khó xảy ra, bởi lái xe đường dài là công việc nặng nhọc và nguy hiểm, anh có nguy cơ chịu đủ thứ bệnh tật như đau lưng, sỏi thận, suy thận, thoát vị đĩa đệm. Nhưng chúng ta cứ tính dư dả như vậy đi. Nếu anh đồng ý tham gia vụ này, chúng tôi sẽ trả anh mười tỷ đồng, gửi thẳng vào tài khoản của vợ anh, đảm bảo tương lai cho vợ con anh từ nay đến cuối đời. Nếu chúng ta thành công, chúng tôi trả thêm cho anh mười tỷ nữa vào tài khoản cá nhân của anh. Anh thấy thế nào?
Thư trả lời đến tức thì:
– Tôi không tin.
– Anh cho tôi tài khoản. Tôi gửi trước một trăm triệu đồng gọi là quà tặng. Số tiền này không tính vào gói mười tỷ mà tôi đã hứa trao cho vợ con anh.
– Anh đùa đấy à?
– Bắn tài khoản đi, để xem lời nói của tôi thật đến đâu.
Đầu thư bên kia gửi số tài khoản. Tên chủ tài khoản là Lê Thanh Tân.
Bình lập tức chuyển một trăm triệu vào tài khoản của anh ta.
Lê Thanh Tân gọi điện cho gã theo số điện thoại gã gửi kèm trong thư, ngữ điệu đầy bối rối:
– Tôi là Lê Thanh Tân đây. Anh là ai?
Bình nói:
– Em là Phạm Tất Bình. Chúng ta cần gặp nhau ngay sáng mai. Anh báo chủ bỏ việc đi. Chi phí đền bù hợp đồng em lo hết. Đây là việc lớn. Em rất nghiêm túc. Chúng ta sẽ hạ gục Trần Quang Đại.