Phần 102: LÀM TÌNH TRONG NHÀ KHO CỦA VNFASTRAIN
Bà Hằng dẫn Bình lên nhà kho. Gã ngó ra ngoài không thấy ai, lập tức đóng cửa lại.
Nhà kho rất bí. Lúc bật điện lên sáng choang.
Bình ấn bà Hằng vào tường. Lồn bà Hằng đã ướt nhẹp từ cách đây mười lăm phút nên không mất thời gian khởi động. Gã tụt quần xuống, con chim cứng ngắc lập tức bật ra, dài ngoằng. Bình nhét con chim vào lồn bà nghe “tọp” một tiếng.
Hai người mặc nguyên áo, chỉ tụt quần xuống, cứ thế làm tình trong nhà kho.
Nỗi sợ về việc bị phát hiện khiến cả hai người đều căng thẳng cực độ, nhưng cũng chính vì thế mà trở nên kích thích cực độ.
Họ địt nhau một cách cuồng nhiệt. Bình cảm thấy chưa bao giờ mình sung sức đến thế. Gã vốn khỏe, lúc đấy còn khỏe gấp đôi bình thường, tốc độ rút chim nhanh như cao thủ võ học rút kiếm. Bà Hằng không kìm được, rú lên như người bị động kinh. Bình phải lấy tay bịt miệng bà lại.
Nhà kho không có gió, nóng bức vô cùng. Địt nhau một lúc mồ hôi của cả hai người đều túa ra, làm chiếc áo ướt nhẹp.
Bình vẫn không chịu dừng lại, mà bà Hằng vẫn tiếp tục rên rỉ đầy khoái cảm.
Một lúc sau, bà Hằng đạt cực khoái. Chân tay bà bủn rủn, người bà nhớp nháp, chiếc áo xộc xệch như vừa bị ai đó đánh ghen.
Bà gục đầu lên vai gã, thở dốc. Bình hỏi:
– Mình xuống chứ?
Bà Hằng gật đầu. Nhưng lúc Bình rút con cặc ra khỏi bướm bà, bà nhìn thấy nó to quá, khỏe quá, hấp dẫn quá, lại không chịu được. Bà kéo tay gã, đôi môi vẫn thường quát tháo nhân viên khi ấy nói ra những lời cực kỳ dâm dục.
– Để em đánh gục cái buồi này.
Bình còn chưa kịp nói gì, bà đã quỳ xuống mút chim cho gã.
Tốc độ mút chim của bà rất nhanh. Cổ bà đung đưa với tốc độ tương đương chim gõ kiến. Bình không dám kiên trì, gã sợ người ta mở cửa bước vào thì hậu quả muôn phần tai hại, nên thả cho dòng tinh khí trào ra.
– Anh ra đến nơi rồi. Để anh bắn lên tường.
Nói câu ấy rồi, Bình mới nhận thức được đó là một phương án tồi. Tinh trùng bám lên tường khác gì lời tố cáo hai người đã làm chuyện đồi bại trong nhà kho?
Bà Hằng vẫn tiếp tục mút điên loạn. Bình không chịu được, bắn tinh đầy mồm bà.
Tinh dịch lần này nhiều hơn hẳn so với mọi lần, có lẽ vì đây mới là lần làm tình đầu tiên trong ngày của gã. Bà Hằng thay vì nhổ xuống đất, nuốt vào trong bụng hết sạch.
Bình nhìn bà một cách lo lắng, nhưng ánh mắt của bà long lanh như cô gái mới biết thế nào là tình yêu.
– Anh có thích không? – Bà hỏi.
– Có.
– Lần sau anh đến, mình lại làm tiếp nhé.
– Em thật là gan dạ.
Còn đang nói, cánh cửa đã bật mở, một nam nhân viên của bà Hằng bước vào. May thay lúc này Bình đã đóng khóa quần, bà Hằng cũng đã kéo quần lên và lau sạch tinh trùng bám quanh miệng. Thấy hai cô cháu ướt đẫm cùng trừng mắt ra nhìn mình, gã nhân viên nói:
– Chị Hằng ơi, em đã nhiều lần yêu cầu lắp điều hòa hoặc tối thiểu cũng phải là quạt thông gió trong nhà kho. Chị thấy đấy, chỗ này chỉ cần bước chân vào đã không thở nổi rồi. Cần phải bổ sung gấp chứ không sau này có người chết ở đây đấy chị à.
Bà Hằng nói với vẻ đồng tình:
– Em nói đúng lắm. Đứng ở đây chẳng khác gì tra tấn. Em đệ trình báo cáo đi, chị ký phê duyệt cho.
Bà bước ra khỏi nhà kho, Bình đi theo. Hai người thở phào nhẹ nhõm. Họ nhìn nhau cười, trong nụ cười ẩn chứa niềm thích thú lẫn khoái cảm.
Bình hỏi:
– Nếu hắn đến sớm hơn năm phút thì em định làm thế nào?
Bà Hằng đáp ngay:
– Còn định làm thế nào? Chả làm thế nào được cả. Em sẽ mất việc và bị chồng đuổi ra khỏi nhà. Tất cả mọi người sẽ sỉ nhục em. Em muốn xin việc mới cũng không được nữa. Lúc đó anh có chịu nuôi em không?
– Đương nhiên rồi. Anh sẽ mua một ngôi nhà thật đẹp cho em ở một nơi rất xa để em không phải gặp người quen cũ nữa, và hai chúng ta sẽ sống cùng nhau đến cuối đời.
Bà Hằng nhìn quanh, không thấy ai, liền hôn vội lên môi gã.
– Em biết anh sẽ không bỏ em. Vì thế mà em liều lĩnh tất cả để yêu anh. Chỉ cần anh hứa sẽ yêu em trọn đời thì em có thể vì anh mà làm mọi việc.
Bình chờ thư của tranthuyloan mãi mà không nhận được phản hồi.
Trong suốt ba ngày tiếp theo gã ở lại nhà của bà Thảo, không rời đi đâu cả. Gã làm tình với bà Thảo triền miên để cuốn tâm trí bà vào cơn nhục dục, đặng quên đi những áp lực công việc.
Trừ những lúc phải tạt về nhà chăm sóc con nhỏ, Yên Hà cũng ở lại nhà bà Thảo cả ngày, sát cánh cùng với gã.
Bình thấy cô nhiệt tình như vậy, cảm động hỏi:
– Con em đang gửi nhà trẻ à?
Yên Hà hơn gã đến chín tuổi, nhưng như tất cả những người phụ nữ làm việc cho gã, cô mặc nhiên xem gã là anh.
Cô nhỏ nhẹ đáp:
– Vâng. Em gửi từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối.
– Em thường về muộn hơn mà.
– Khi ấy em sẽ nhờ bạn em đến đón ạ.
Bình đặt ngón tay lên bờ môi rắn đanh của cô, nói nhỏ:
– Công việc lái xe thật vất vả phải không?
Yên Hà ngước đầu nhìn gã, nói:
– Vất vả, nhưng được thấy anh vui là em cũng vui theo.
Ngón tay của Bình di chuyển từ môi xuống chiếc cúc áo đầu tiên của Yên Hà. Yên Hà vẫn đứng yên bất động.