Phần 101: NHÀ EM CÓ BƠ KHÔNG?
Bình có chỗ dựa là ông Đức, nhưng ông Đức không thích vướng vào những cuộc đấu đá như thế này, nhất là lại liên quan đến bà Thảo thì ông càng tránh thật xa.
Gã thuộc về giới giải trí là giới tuy giọng thì to nhưng lực thì nhỏ, hơn nữa gã mới chân ướt chân ráo gia nhập, quan hệ vừa ít vừa nông.
Chỗ dựa duy nhất của gã trong vụ này là mạng lưới các người tình. Họ vừa yêu gã, vừa có quyền lực và năng lực. Điểm độc đáo này cần phải tận dụng triệt để mới được.
Bình hẹn gặp bà Hằng ở một quán cà phê khu vực trung tâm.
Sau khi nghe gã giải thích vụ việc, bà Hằng nói:
– Vụ này không đơn giản. Anh tính sao?
Bình trả lời:
– Điểm yếu lớn nhất của Quang Đại chính là vụ hiếp dâm có video tung lên mạng. Vấn đề nằm ở chỗ anh không biết vụ hiếp dâm đó diễn ra ở đâu, vào thời điểm nào, nạn nhân là ai và tại sao cô ta không chịu tố cáo. Em làm bên giới truyền thông, liệu có giúp được anh không?
Bà Hằng nói:
– Bên em có đội ngũ kỹ thuật khá mạnh, để xem mấy cậu ấy có giúp được vụ này không.
Họ cùng nhau trở về trụ sở chính của Vnfastrain. Người phụ trách nhóm kỹ thuật của Vnfastrain là một thanh niên hơn Bình tới mười tuổi. Ở nơi làm việc, Bình phải gọi hắn là anh và gọi Thảo là cô.
Đôi tình nhân bấm tay nhau cười.
Gã phụ trách kỹ thuật hắng giọng nói:
– Vụ này nổi từ hai năm trước rồi. Lúc đó anh cũng quan tâm nên đã thử tìm nguồn phát video thì thấy nó được đăng tải lần đầu tiên từ một account youtube có địa chỉ email là tranthuyloan. Account cũng chỉ đăng mỗi video này rồi thôi.
Bình sáng mắt lên:
– Vậy thì rõ ràng người này căm ghét Quang Đại, muốn tố cáo hắn nhưng tố cáo sai cách. Chúng ta có thể gửi thư đến email tranthuyloan, thuyết phục người này gặp chúng ta trao đổi.
– Vụ việc đã xảy ra từ hai năm trước. Không biết người đó còn dùng email này không.
Bình dùng máy tính xách tay của mình gửi ngay một email đến cho tranthuyloan. Thư gửi thành công, cho thấy email tranthuyloan vẫn đang được sử dụng chứ chưa bị xóa bỏ. Đây có thể xem là một tin mừng.
Việc cần làm đã làm xong, bây giờ chỉ còn chờ đối phương trả lời.
Vnfastrain được thiết kế theo lối hiện đại. Phòng làm việc của bà Hằng ngăn cách với khu văn phòng bên ngoài bằng cửa kính, nhân viên tờ báo biết bà đang làm gì bên trong, nhưng không nghe được âm thanh trao đổi.
Bình thấy mọi người đều tò mò liếc nhìn gã, không dám bày tỏ cử chỉ thân mật với người tình. Gã ngồi cách bà chừng một mét, gương mặt cực kỳ nghiêm túc, cất giọng hỏi:
– Thưa cô Hằng, cô rất đẹp. Liệu cô có thể cho cháu địt cô trong căn phòng này được không?
Bà Hằng đáp, mặt tỉnh bơ như đang bàn luận công việc:
– Cháu không thể địt cô ở đây được vì mọi người sẽ nhìn thấy. Nhưng ngày mai chồng con cô lại về quê. Nếu cháu đến chơi, cô sẽ mút chim cho cháu.
Bình phải cố hết sức mới giữ được vẻ thản nhiên:
– Cô sẽ mút chim cho cháu trong phòng ngủ, trước mặt chồng cô chứ?
Bà Hằng hơi đỏ mặt lên:
– Thì lúc nào cháu chả bắt cô làm vậy mà vẫn còn hỏi. Thật vô duyên. Toàn làm người ta ngượng thôi.
– Sau khi địt nhau trước mặt chồng cô rồi, chúng ta sẽ ra nhà bếp và làm tình trên bàn ăn. Cháu sẽ phết kem vanila vào vú cô để vừa liếm vừa địt cô nhé.
Bà Hằng thở dốc:
– Anh lại nghĩ ra trò mới à? Nhà em có kem đấy, nhưng không có vị vanila.
– Vị gì cũng được. Kem chỉ là gia vị thôi. Em mới là món chính cơ mà. Nhà em có bơ không?
– Có bơ. Sao anh hỏi thế?
– Anh trát bơ lên con cặc của anh rồi em sẽ liếm ăn sạch vào nhé.
– Trời ơi, anh có thể bớt bệnh hoạn được không? Em ướt hết quần rồi.
Bình vẫn ngồi yên với bộ dạng bình tĩnh. Người ngoài nhìn vào sẽ không hiểu được rằng gã đang nói toàn những điều dâm dục.
– Ở đây có chỗ nào làm tình được không?
Bà Hằng hốt hoảng:
– Không. Anh đang nghĩ gì vậy? Anh điên mất rồi. Tòa soạn có camera theo dõi 24/24 giờ đấy, cả ngày lẫn đêm. Chưa kể chỗ này còn rất đông người nữa chứ. Anh nhìn thì biết rồi còn gì.
– Ở đây có nhà kho không?
– Có, nhà kho ở tầng trên.
– Trong nhà kho cũng có camera giám sát à?
– Trong nhà kho không có. Nhưng em với anh tự nhiên kéo nhau vào nhà kho để làm gì hả trời?
– Tòa soạn đặt gì trong nhà kho?
– Máy in hỏng, các sản phẩm đã in xong nhưng tạm thời chưa phát hành.
– Mọi người có thường xuyên vào nhà kho không?
– Không, nhưng mà không có gì chắc chắn cả. Em xin anh đấy.
– Sao em không bảo nhân viên dẫn mình vào nhà kho để trình bày về các sản phẩm chuẩn bị công bố ra thị trường?
– Em không làm vậy đâu.
– Nếu em không làm thì anh sẽ gọi nhân viên hộ em.
Bình làm ra vẻ sắp đứng dậy. Bà Hằng hốt hoảng, vội nói:
– Anh ngồi yên đấy.
Đoạn bà chạy ra, cố tình hỏi nhân viên bằng giọng thật to để mọi người đều nghe thấy:
– Ấn phẩm in màu đặc biệt mừng sinh nhật ba mươi năm của tòa soạn đâu rồi ấy nhỉ?
Cả chục tiếng nói cùng cất lên:
– Đang để trong nhà kho ạ.
– Phiền ai chạy lên lấy hộ chị được không? Anh Bình muốn tham khảo cách làm của chúng ta.
Đó là một lý do hết sức ngớ ngẩn, nhưng trong lúc bối rối, bà Hằng không nghĩ ra được cách giải thích nào tốt hơn.
Có người ngần ngừ một lúc rồi bảo:
– Chị ơi, bản in đấy không lấy xuống được đâu ạ.
– Vì sao? – Bà Hằng làm ra vẻ bất bình, mặc dù bà chính là người cấm nhân viên mang bản in ra khỏi nhà kho.
– Dạ, có lẽ chị quên, nhưng mà bản đấy quá quan trọng, sợ lộ lọt hình ảnh nên nó đã được khóa và đặt trong két sắt, chỉ mình chị có chìa khóa thôi ạ.
Bà Hằng đập tay lên trán đầy kịch tính:
– Ôi, chị ngớ ngẩn quá, đúng là già rồi có khác. – Bà quay lại, nói lớn. – Này Bình ơi, cháu theo cô lên nhà kho, ấn phẩm đặt trong két không mang xuống đây được.
Bình lập tức đứng lên, nói:
– Vâng, thế cô dẫn cháu lên với ạ.
Hai người đóng vai cô hiền, cháu thảo, nối gót nhau bước lên tầng trên. Cả trụ sở chính của tờ báo bao gồm mấy chục con người đều nghĩ rằng hai người này đang làm việc công nên chẳng hề để ý đến. Nhiều người còn cảm thấy may mắn vì không bị bà Hằng lôi theo hỗ trợ.
Việc đang ngập đầu ngập cổ thế này, tốt nhất đừng bắt chúng tôi làm gì thêm nữa.