Phần 100: KẺ THÙ XUẤT HIỆN
Bà Thảo buồn bã kể lại mọi việc cho Bình nghe.
Mọi chuyện đã bắt đầu cách đây từ nửa năm trước. Thành phố có nhà lãnh đạo mới, lãnh đạo mới có dàn đệ tử mới rất thèm khát được thâu tóm các mảnh đất vàng. Bà Thảo chơi với lãnh đạo cũ, bây giờ mất hậu thuẫn, tự nhiên yếu hẳn.
Trong dàn đệ của lãnh đạo mới có một gã tên là Trần Quang Đại.
Quang Đại năm nay bốn mươi tuổi, kém bà Thảo một tuổi, cực kỳ mất dạy và dâm dục.
Gã có một người chị ruột tên là Trần Thanh Xuân, biệt danh Xuân “cá ngão”, bởi thói tham lam vô độ, chỗ nào cũng muốn chõ mõm vào để tìm lợi cho mình.
Hai chị em phối hợp với nhau cướp trắng tài sản người khác. Chúng đã thành công nhiều vụ, đơn từ kiện tụng gửi lên các cấp rất nhiều, nhưng vì thế lực của người bảo kê cho chúng quá mạnh nên những tiếng nói kêu cứu đều bị ỉm đi.
Quang Đại, Thanh Xuân được thể càng lộng hành không kiêng nể ai hết.
Trên mạng từng lan truyền đoạn video Quang Đại cưỡng hiếp một cô gái trẻ gây ầm ĩ dư luận một thời gian mà cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu, bởi người bị hãm hại không dám đâm đơn tố cáo, còn Quang Đại một mực cãi rằng người trong video không phải gã mà là AI ghép mặt.
Thanh Xuân nghe nói có hai đời chồng, cả hai đều không chịu được mụ. Người chồng thứ hai bị mụ nhục mạ suốt thời gian dài, không chịu được liền tát cho mấy cái, thế là bị mụ gọi công an đến tống cổ vào tù.
Đám Quang Đại, Thanh Xuân đã nhăm nhe khu đất trung tâm của bà Thảo từ lâu, nay thấy có cơ hội, bèn yêu cầu bà nhượng lại với giá bằng một nửa giá thị trường, nếu không sẽ ép cho bà không thể kinh doanh được nữa.
Bà Thảo từ chối. Quả nhiên trong thời gian ngắn sau đó khu vui chơi giải trí trên núi của bà bị kiểm tra liên miên, bắt từng lỗi nhỏ nhặt, thậm chí còn bị yêu cầu đóng cửa cho đến khi đảm bảo được yêu cầu của thanh tra. Nhưng bà biết rõ đáp ứng được yêu cầu này sẽ lại lòi ra yêu cầu khác, muôn đời không kết thúc được.
Một hôm Thanh Xuân mời bà đến bàn việc. Bà mang theo Lan béo đi cùng, đến một nhà hàng sang trọng có phòng riêng. Thanh Xuân và Quang Đại cùng tiếp đón. Chúng mời rượu bà. Bà uống một ly đã thấy chóng mặt.
Hóa ra Quang Đại có sở thích cưỡng hiếp phụ nữ. Gã bỏ thuốc mê vào rượu, định hiếp bà tại chỗ. Gã vốn là thằng hạ lưu nhất trong số những thằng hạ lưu, thấy bà xinh đẹp, mê quá không chịu được, thêm nữa còn tự tin về chỗ chống lưng của mình. Cùng lắm là bỏ qua thương vụ này, nhưng xơi được bà vẫn đáng lắm.
May cho bà Thảo là Lan béo to cao, khỏe mạnh, lúc ấy nhất quyết không đụng vào đồ ăn nên mới đưa bà trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê về được nhà an toàn.
Bình nghe đến đây, tròng mắt đã đỏ quạch.
Gã chưa gặp chị em Quang Đại, Thanh Xuân bao giờ, nhưng từ nay đã âm thầm xem chúng là kẻ thù không đội trời chung. Ta không mất thì ngươi vong.
Bình hỏi:
– Kẻ chống lưng cho chúng là bí thư hay chủ tịch?
– Chủ tịch.
– Là Phạm Tiến Đạt đó sao? Chủ tịch thì chưa phải là Ủy viên Bộ Chính trị.
– Phạm Tiến Đạt xuất thân là thứ trưởng công an, quyền lực gớm lắm, đến Bí thư còn phải nể tiếng nói của hắn.
– Tất nhiên, tất nhiên.
Bình hỏi bà bằng giọng nhẹ nhàng:
– Em đã kể xong chưa? Còn gì chưa nói với anh không?
– Chúng dọa sẽ thu hồi giấy phép kinh doanh trên núi của em.
– Bao giờ thu?
– Chúng cho em một tuần để đầu hàng, nếu không chúng sẽ làm cho em phá sản.
– Ồ, vậy là mình vẫn còn một tuần nữa.
– Chỉ còn một tuần nữa thôi. Một tuần trôi qua nhanh lắm.
– Nguồn thu nhập chính của chúng là gì?
– Bất động sản. Chúng thu mua các khu đất vàng với giá rẻ, mông má lên rồi bán với giá cao gấp cả trăm lần. Chỉ có bài ấy thôi.
– Tỷ lệ ăn chia giữa chúng với Phạm Tiến Đạt thế nào?
– Bảy ba. Tiến Đạt bảy, chúng ba. Nghe nói Tiến Đạt muốn chạy vào Bộ chính trị nên cần rất nhiều tiền.
– Tham vọng của hắn quá lớn. Kẻ thù đương nhiên không ít. Điều quan trọng là chúng ta cần tìm được người đứng về phía mình. Những nhân cách tồi tàn như Quang Đại, Thanh Xuân đã lộng hành trong nhiều năm, gieo rắc tội ác khắp nơi, trời không dung, đất không tha.
– Thế lực của chúng mạnh lắm, em sợ rằng khó mà lay đổ được. Hơn nữa thời gian không còn nhiều, lúc mà chúng ta tìm được người giúp thì em đã mất trắng rồi.
Bình giương mắt nhìn bà Thảo, hỏi:
– Em tính thế nào?
Bà Thảo cắn răng nói:
– Em định bán rẻ cho chúng, thu về một khoản tiền.
– Em chấp nhận mất trắng một cách đơn giản vậy sao? Chúng đòi mua với giá một phần hai thị trường, chắc gì lúc em đồng ý bán chúng đã chịu giá ấy, chắc chắn còn đòi hạ xuống nữa.
– Cũng không còn cách nào tốt hơn.
– Bạn bè em không giúp được vụ này à?
– Không ai giúp được cả. Chúng không thuê côn đồ mà mượn cớ kiểm tra hoạt động kinh doanh, bới móc nọ kia, làm sao tố cáo được. Hơn nữa các bạn em lực yếu hơn đối phương nhiều.
Bình im lặng, trong đầu nghĩ cách chống trả.