Phần 28
Sáng hôm sau trời rất âm u, mưa cũng tạnh rồi. Mình đi quanh nhà một vòng xem đêm qua mưa có bị gì không, thấy quanh nhà cũng bình thường nhưng không biết sao trong lòng mình nóng lắm như có chuyện gì vậy.
Lấy máy gọi cho mẹ hỏi thăm tình hình, rồi gọi ông anh cũng không có gì. Gọi xong mình thì máy mình có tin nhắn, cầm lên đọc thì là tin nhắn của chị với dòng chữ “Em gọi cho anh máy bận. Anh đến café xxx nhanh nhé, có chuyện lớn rồi”. Đọc xong tin nhắn mình xong mình mặt vội quần áo rồi đi.
Lúc chạy xe trên đường bất chợt có mưa theo quán tính mình ghé vào lề để mặc áo mưa, nhưng mình nóng ruột đến độ kéo ga chạy vọt trong mưa. Đến nơi mình cũng không để xe vào gọn gàng như mọi khi mà vứt đó cho bảo vệ, chạy tọt vào trong tìm chị. Thật sự là linh tính của mình rất đúng, đang có lời qua tiếng lại mà người to tiếng nhất là một người phụ nữ cũng đứng tuổi, miệng chị ta thì cứ “mày đừng chối, mày còn chối hả” liên tục, phía trước chị ta là 4 người phụ nữ trẻ hơn chị ta nhưng ăn mặc rất chợ búa và tay liên tục kéo kéo chị, còn phía sau cùng là một nhóm thanh niên cao to, toàn jacket camo ông nào ông nấy to và cơ bắp cuồn cuộn.
Biết chuyện chẳng lành mình móc số điện thoại ra đang xem thử điện cho ai thì cái ly trên bàn vỡ “oang” một tiếng làm mình không có thời gian gọi nữa. Mình lao vào ngay đó rồi nhìn chị nói.
– Có chuyện gì vậy chị ( mình xưng “chị” vì chổ đông người )
– Chị đâu biết gì đâu mấy người kia nói chị ngoại tình gì giờ đòi đánh chị.
Chị nói xong nếp vào sau lưng mình tỏ vẻ rất sợ. Lúc này mình cố gắng bình tỉnh lại rồi nói.
– Chị ơi, chị con có làm gì thì cô và chị con với anh đây từ từ nói chuyện được không ạ.
Nghe câu nói của mình chị ta lườm lườm, tỏ vẻ mặt giận dữ hơn.
– Mày là em nó hả ? Không phải việc của mày, tránh ra cho tao giải quyết, không tao đánh cả 2 chị em mày. Mày hỏi lại chị mày xem, biết chồng tao có gia đình có con rồi mà vẫn ngủ với chồng tao, mày thấy vậy có được không hả ?
Dù trước đó mình có nghe chị nói ngoại tình gì nhưng khí chính tai người phụ nữ kia nói mình sốc thật sự rất sốc, nhưng may sao cái lí trí và sợ tỉnh táo bấy lâu nay trong mình nó lại thắng chỉ trong tích tắc mình quay lại nhìn chị, mắt chị rưng rưng nhìn mình tỏ vẻ vô tội, mình nhanh chóng cầm lấy bàn tay chị rồi nắm thật chặt cho chị yên tâm.
Mặc dù lúc đó mình rối lắm, sốc lắm, nhưng cái quan trọng là phải bảo vệ chị, do dù chị thật sự là người như vậy mình vẫn phải bảo vệ chị. Bất ngờ 4 con mụ phía sau lao lên kéo tay chị ra, kéo rất mạnh làm chị lao ra phía trước, mình lao ra chắn cho chị, mình chỉ chắn thôi chứ không dám động vào, thứ 1 là vì người ta là phụ nữ thứ 2 là mình biết phận mình một mình.
Còn đang suy nghĩ thì một cú đấm như trời giáng vào ngay bung làm mình lùi lại sau ôm bụng vì khó thở, nhìn xung quanh thì mình và chị đang ở thế bí. Không biết hôm đó xui lắm hay sao mà chị ngồi bàn ngay trong góc như thế không tài nào chạy ra được và cái ý định câu giờ để mình gọi người tới cứu không được nữa, thế là mình “lần này chắc mềm mình rồi chứ không chơi”. Một con mụ vừa béo vừa đen nắm tóc chị làm chị “á” lên một tiếng làm mình sốt ruột.
Không cần biết đau hay giờ mình vùng dậy chạy thẳng đến tông vào mấy người phụ nữ như những con thú điên loạn kia ra vì mình biết nếu mình không đổ máu thì ngày mai thôi hình ảnh chị bị đánh đập thậm chí lột quần áo lên mạng xã hội ngay thôi.
Mình tông vào khá bất ngờ làm họ lùi ra, nhanh chóng mình chèn ngang vào khoảng trống giưa chị và họ. Mình vừa lùi vừa đẩy chị vào góc thì thằng mắt lé cao to nhất trong đám nó hình chị vợ kia rồi hỏi.
– Giờ sao đây chị ?
– Nó cản thì đánh luôn cả hay, còn mấy bà lôi con nhỏ kia ra.
Lúc này anh chồng bà ta chỉ biết lên tiếng nói.
– Không phải không phải, em lầm thật rồi.
– Anh im cho tôi.
Rồi anh ta im re luôn, thật đáng xấu hổ. Mình nói vậy thì mọi người cũng hiểu, chưa biết đúng sai thế nào nhưng đây là vợ anh ta đang đánh cấp dưới của anh ta mà như nhược chỉ biết nhìn bất lực.
Nhìn những thằng cao to kia mình biết chắc chắn không phải mấy trẻ trâu đâu, mà chính là bọn đánh thuê có đường dây và tổ chức, kể cả mấy người phụ nữ kia nữa, đều nằm trong băng với nhau. Biết không thể cứu vãn được nữa mình bắt đầu van xin.
– Em xin mấy anh đừng đánh chị của em, anh có đánh thì đánh em nè.
– Đánh cái đụ má mày.
Một thằng từ phía sau lao tới phi thẳng vào ngực mình làm mình té ngã nhào. Mấy thằng còn lại lao vào đấm đá mình túi bụi. Bất ngờ chị vào chổ mình, thấy chị lao vào mấy thằng kia cũng không dám đánh phụ nữ nên ngưng lại. Có cơ hội mình liền gồng mình đứng dậy thì chị nói
– Anh điên hả ? Đi đi đưng đỡ cho em nữa, em hại anh thật rồi.
Không biết sao lúc đó chị anh lại xưng “em-anh” nữa, chắc tại chị hoảng quá. Chưa kịp dứt lời thì mấy con mụ kia lại lao vào kéo tóc kéo tay chị ra. Nhưng lần này mình nhanh hơn giật thật mạnh chị ra phía sau vô tình làm chị té xuống. Nhanh như tên bắn mình lao đến đưa người ra chắn lại cho chị mà may sao lúc đó ngay góc tường vô tình tạo thế kín cho chị. Ngay lúc đó chẳng có anh hùng chẳng có một anh chàng có võ chống mafia như trong truyện hiện thân, đây là thật tế thật tế là có một thằng ngốc đang làm một việc ngốc nghếch nhưng nó không hề hối hận.
Chị đẩy mình ra thút thít khóc.
– Anh không nghe em hả ? Anh đi đi, đi đi mà, anh mà có chuyện gì em ăn nói với mẹ anh không được đâu.
– Chết thì cùng chết, nghe lời anh ngồi im ở đó nhớ là chỉ nằm im đó em mà ra là nó làm nhục em đó, công sức của anh coi như tiêu.
Đó là những lời gấp gáp nhanh nhất mình có thể nói đến chị vì ngay sau đó là nhưng cú đá thẳng vào mặt mình, mà còn mang giày sport nữa thì mức độ thế nào mình không cần nói nữa. Sau khi ăn một loạt combo vào mặt, quá choáng mình vội quay mặt vào trong đưa lưng ra 2 tay ôm sau gáy để tránh tổn thươn nhất có thể. Nhưng mình cũng không ngờ là bọn này máu lạnh kinh khủng , bọn nó đánh không nói gì, cũng không chửi thề. Không biết lấy đâu được mấy chai nước ngọt nó vã thẳng vào đầu mình sau tiếng,“choang” sau đó là cái cảm giác buông lạnh lan ra cả đầu mình. Cữ nghĩ sau cú đó nó sẽ thả cho mình, nhưng mình tiếp tục lầm rồi, sau đó không biết bao nhiêu cái chai thủy tinh nữa vào đầu mình nữa. Sau đó có một thằng quát lên.
– Mấy chị vào lôi con nhỏ kia ra, thằng này để bọn em, đánh chết luôn cũng được.
Thế là mấy bà kia tụm vào kéo chị ra, nhưng mình nào cho. Chị cũng hiểu ý mình ôm chặt vào hông mình, còn tay mình thì giữ chặt vào thanh hàng rào. Mình cũng không biết sao lúc đó nghị lực và sức mạnh của mình tởm đến vậy, cho đến bây giờ nghĩ lại cũng không thể nào hiểu được cả đám cao to lao vào kéo ra như vậy mà không kéo ra được.
Mình gồng người lên trong đau đớn, đến lúc này thì thế thủ của mình không còn nữa mà đưa nguyên khuôn mặt cho bọn nó đấm. Và vô tình trong lúc đó nhìn xuống áo mình thì những giọt máu đã chảy thành tưng dòng, có lẽ vì thấy mình máu me nên những người phụ nữ kia thấy sợ, họ dừng lại không dám lao vào nữa vì ngay cả trên tay họ cũng lem vài vệt máu tươi. Nhưng những thằng cao to kia lại không dừng lại, võ chai chưa đủ lần này nó cầm cả ghế bằng gỗ cứ thế mà bổ thẳng vào mặt mình 3 cái rồi 4 cái nó lấy hết ghế lại chuyển qua bàn. Nói thật cho đến giờ phút ngồi viết ra chap này mình không thể lí giải được tại sao đánh thuê, đánh ghen mà lại ra tay tàn bạo với mình như vậy, mình không đánh trả không thách thức mà, cũng có thể nhiều lí do nhạy cảm khác mình mà không tiện nói ra ở đây.
Lúc này thì máu tiếp tục đổ khóe mắt mình bị rách, rát mình không biết bao nhiêu vết rách, còn sau vai và gáy thì mình dám chắc không khác gì cái ruộng rồi. Đau đơn tột độ mình đưa tay ra vội vuốt mặt thì ôi thôi một tay máu, vội nhìn xuống cái áo sơ mi trắng của mình lúc đó thì nó đã thành áo đỏ rồi, máu chảy quá nhiều mình không thể nào tưởng tượng được, có lẽ sự đau đơn và hoảng sợ của mình đã làm mình quên mất răng mình đang tắm trong máu.
Như những con thú điên dại, bọn nó dùng chả chân để nghiền từng ngón tay mình đang giữ trên thanh hàng rào. Lúc này mình không còn sức lực nữa rồi, đau đơn tột dộ mình buông tay ra. Mình vừa buông tay ra thì lúc này chị ở trong chạy tột ra ngoài, chị hoảng hốt khi thấy cả phần đầu và thân mình đẩy máu. Chị gào lên.
– Trời ơi, sao mà ác quá vậy hả ? Người ta có làm gì mấy anh đâu mà mấy anh đánh người ta vậy hả ? Nuốn đánh chết người đúng không đánh chết tôi luôn đi đánh luôn đi.
Bọn nó chẳng gì, chỉ vào kéo chị ra. Mình bất lực, lại đưa tay vuốt máu trên mặt để nhìn, muốn đứng dậy giư chị lại nhưng mình không đứng nổi được nữa. Lúc này xung quanh rất đông người nhưng chẳng một ai dám can ngăn, chuyện bình thường quá rồi. Mình không trách bọn đánh thuế, không tránh người đứng xem chỉ hận, hận vợ chồng ông kia tộn độ.
Sau khi kéo chị ra bọn nó vẫn chưa chịu buông tha cho mình, lại tiếp tục đấm liên tiếp vào mặt mình mặc cho lúc này chị quỳ xuống van xin. Và kết thúc là một cú đạp trời đấm vào ngực mình làm mình tức ngực không thể được, mình vật vã ôm ngực để tìm lại tí hơi thở, lúc đó mình tưởng mình chết thật rồi, cảm giác đau đơn tột độ.
Và rồi mình thở lại được, nhưng kèm theo đó là một tràn màu óa ra từ miệng và mũi mình. Thấy bọn họ có dấu hiệu dừng lại mình cố gồng mình, cố lấy tất cả sức lực phi thường mà mình trụ từ nãy giờ để đứng dây. Tay trái mình bị bay hết móng vì bị nghiền, mình phải dùng tay phải giữ lấy thanh rào để đứng lên. Vừa mới gồng người lên chuẩn bị đứng dậy thì bất ngờ mắt mình tối sầm như ban đêm, 2 mí mắt cứ sập xuống và đôi chân mình như không còn sức lực nữa, bác nào mà bị mất máu nhiều sẽ biết cảm giác này.
Mình gục xuống trên những miểng chai. Đâu đó bàn tay mềm mại của chị ôm lấy mình, mình muốn mở mắt ra nhìn chị xem chị có bị làm sao không nhưng mình không thể. Đâu đó tiếng khóc, tiếng kêu cứu của chị, đâu đó vài ba tiếng “đưa nó đi viện đi”, “điện taxi”, “giật giật mà trào máu kia chắc qua không được”,”mày coi thử nó có đâm chổ nào không”.
Rồi từ từ mình lịm đi…
“Cuối cùng thì bọn nó cũng đi, chị không sao rồi” đó là nói mà mình tự nhủ trước khi ngất đi. Hai mắt thì từ từ khép lại, nhưng mình vẫn cảm nhận được bàn tay mềm mại của chị run lên bần bật khi đang sờ vào mặt mình. Tiếng khóc của chị, tiếng ồn từ xung quanh làm đôi tai mình cảm giác ù ù và rồi mình thiếp đi mà không còn cảm thấy đau đớn gì nữa…
Phần viết tiếp dươi đây là diễn biển tiếp theo dựa vào lời kể của chị và mọi người xung quanh mình.
Ôm mình trong lòng chị bất lực một phần vì rối trí vì máu me be bét tưởng chừng như mình không qua được. Rồi cũng có một ông chú tốt bụng nói với chị.
– Con bế nó ra taxi chờ đi, đi nhanh đi không là không kịp đâu.
Thế là mình được chú đó và anh chủ quán đỡ ra taxi. May hôm đó trúng anh taxi cũng tốt và nhiệt tình. Lúc đó chị vừa khóc vừa hoảng loạn, ôm mình vào trong người như một phản xạ. Đầu mình gục xuống làm máu trong mồm mình chảy ra như nước tương càng làm chị hoảng khóc to hơn. Thấy vậy anh taxi mãi chạy mới nhìn xuống thì vội nói, em làm vậy là chết người ta đó, để nó nằm xuống đầu thấp hơn chân. Nghe lời anh taxi chị để mình nằm hết phần ghê chị ngồi dưới. Lúc này chị hối taxi.
– Anh chạy nhanh chút được không, thật sự em không biết giờ đang ở đâu nữa, máu chảy lênh láng thế này em sợ không trụ được.
– Anh cũng cố gắng nhanh nhất rồi đây. Nãy giờ nó có co giật gì không em.
– Lúc chưa lên xe có giật giật rồi nôn ra máu anh.
– Thôi chết, dễ chấn thương sọ não lắm. Em duỗi chân nó ra để lên cao cao đi, coi bộ nó mất máu nhiều quá rồi.
Chị như chết lặng nhìn mình nằm bất động, chiếc áo sơ mi trắng giờ đã nhuộm đỏ hết vì máu tươi, còn ghế sau của xe theo như mô tả của chị thì máu chảy thành từng dòng ở dưới chân ghế. Nghe chị và anh taxi kể lại mà mình lạnh hết sống lưng, không biết máu đâu mà chảy kinh khủng như vây.
Lúc mình được chuyển đến bệnh viên Đồng Nai, thì anh taxi lại một lần nữa lại giúp bác sĩ đỡ mình lên băng ca, giờ hiếm ai tốt được như thế lắm mọi người ạ, nếu nói đúng ra là mạng mình lớn.
Nhìn bác sĩ vội vã đẩy mình vào phòng cấp cứu, xung quanh là một bầu không khí vội vã và đẩy mùi máu và thuốc của bênh viên làm chị choáng. Chị vội vàng bình tâm lại rồi đi làm thủ tục cấp cứu cho mình nhưng khổ cái chị không nhớ ngày sinh của mình, lúc này chị càng oán trách chính chị hơn, trách chị vô tâm. Vậy là phải chờ bác sĩ mang toàn bộ tư trang, quần áo, vật dụng của mình ra chị tìm CMND rồi mới khai đầy đủ được.
Thấy chị bị rỉ máu ở trán và tay, người ta băng luôn cho chị. Chị lặng lẻ ngồi khóc nứt nỡ, có lẽ hình ảnh ngồi nào đó ngồi khóc ở phòng cấp cứu không còn xa lạ nhưng áo quần đầy máu ngồi ở đó có một mình thì lại làm người ta tò mò, ai đi qua cũng dành cho chị một cái nhìn.
Chị lấy điện thoại ra gọi. Không phải cho mẹ mình cũng không phải cho anh Vũ mà là cho chị Trâm, có lẽ chị gọi cho chị Trâm vì chị Trâm là người thân nhất của chị lúc này, chị cần một người tỉnh táo để bình tâm lại cho chị. Sau khi điện cho chị Trâm xong trong lòng chị bình tâm lại hơn, vừa run vừa sợ chị quyết định điện cho anh Vũ, may sao lúc đó anh Vũ đá cái ghế cài ầm rồi đi luôn 🙂 chứ không vội anh Vũ gọi mẹ mình rồi, mà mẹ mình về lúc đó bảo đảm là chuyện lớn rất lơn luôn.
5 Phút sau….
Chị Trâm đến nơi, vội vàng chạy đến bên cạnh. Nhìn chị mà chị Trâm hãi hùng rồi thốt lên.
– Trinh, có chuyện gì vậy nói Trâm nghe đi.
– H bị người ta đánh giờ cấp cứu trong kia rồi.
Chị vừa nói vừa khóc làm chị Trâm hoảng loạn nhìn chị rồi nói.
– Từ từ, bình tỉnh nói Trâm nghe, sao mà máu me be bét vậy Trinh ơi, có sao không ?
Thấy máu chị Trâm cũng không bình tỉnh được mà thoáng rùng mình.
– Trinh ơi, có sao không, từ từ nói Trâm nghe đi.
Bị ngước mặt lên nhìn chị Trâm rồi nói
– Sáng nay Trinh đang làm thì sếp Trinh có gọi mang mấy cái hồ sơ và hợp đồng, Trinh mang xong đến quán café cho sếp vì sếp sắp đi công tác không về ký kịp. Trinh đâu có biết gì đâu tự nhiên vợ sếp lao vào hùng hổ đòi đánh ghen Trinh. Lúc đó không biết gì chỉ nghĩ tới H là Trinh gọi như quán tính thôi đâu có biết bọn họ đánh ảnh dữ dội vậy đâu.
– Mà H nó có nói gì hay đụng chạm gì không ?
– Không mà, ảnh không có làm gì hết chỉ xin họ đừng đánh Trinh thôi thế là lao vào đánh Trinh, ảnh chịu không che cho Trinh để rồi bọn họ đánh dã man vậy đó. Đúng ra là Trinh nên ngồi dậy can họ, van xin thậm chí quỳ lạy họ, nhưng vì sợ người ta làm nhục Trinh chổ đông người và H nhất quyết không cho Trinh ra cứ ghì Trinh vào để cho họ đánh ảnh.
– Rồi có sao không ?
– Nhìn áo ảnh nè, áo trắng mà thành thế này đây. Trinh không dám nhìn nữa, máu nhiều lắm, be bét hết taxi.
Dường như sự uất ức chịu đựng nãy giờ của chị òa lên. Chị Trâm biết lúc này chỉ còn cách an ủi chị thôi nên ôm chị vào lòng, còn chị thì cứ thế mà đẫm lệ. Thấy chị nất lên từng hồi chị Trâm đẩy chị ra rồi hỏi.
– Thế Trinh báo cho gia đình H biết gì chưa ?
Chị lắc đầu rồi nói.
– Trinh không dám báo cho cô, cô mà biết cô giết Trinh chết mất thật đó. Nhưng có điện cho anh hai của H rồi.
– Vậy là được rồi, ngồi dậy Trâm coi có bị gì nặng không.
– Không có gì đâu, bị chảy máu ở trán tí thôi.
– Trinh không bị gì là may rồi, ít ra cu H nó chịu đòn cho Trinh không phí công. Ngồi dậy Trâm lau mặt cho.
Có lẽ hình ảnh của chị lúc này đối lập hoàn toàn với hình ảnh một cô bạn hằng ngày mà chị Trâm quen biết. Nhìn 2 hàng mi đẫm lệ, đôi mắt sưng húp lên mà chị Trâm không thể không xuýt xoa mà.
– Đừng khóc nữa, tí anh của cu H tới mà tháy mày vậy là không giấu được đâu. Trinh mọi ngày đâu phải thế này, chưa từng biết khóc chưa từng biết tuyệt vọng mà, cố lên cu H nó không sao đâu. Thôi về nhà thay đồ đi, ở đây có gì Trâm báo lại cho.
– Không được, Trinh phải ở đây.
– Vậy Trinh ở đây tí nhé, Trâm về nhà lấy đồ cho Trinh thay liền, nhớ là ở đây đừng có làm gì bậy bạ đó, chờ Trâm.
Một lúc sau anh Vũ mình hốt hoảng chạy đến thấy chị Trinh ngồi nước mắt ngắn nước mắt dài.
– Trinh, em anh nó bị sao vậy ?
Đối diện với anh Vũ chị lộ rõ khuyên mặt đầy sợ hãi và có chút run sợ. Lúc chị ngước mặt lên nhìn quần áo, áo me của chị anh Vũ giật mình lui lại.
– Nói anh nghe đi có chuyện gì, tai nạn hay sao đây ?
– Không. Em với người ta có mâu thuẩn nhưng chỉ là hiểu nhầm, người ta lao vào đánh em, cu H thấy được lao vào đỡ dùm vậy là bọn nó lao vào đánh luôn. Quân gì đâu mà ác ôn quá.
– Nhưng mà em anh có bị sao có nặng lắm không ?
– Em không biết nhưng mà máu nhiều lắm, bất tỉnh rồi.
– Bị ở đâu vậy em ? Rồi bị thương ở đầu nhiều không ?
– Ở Café đó anh, bị đầu hình như nặng lắm anh à, máu mắt máu tai cả máu miệng cớ hộc hộc ra em sợ quá.
Mặt anh Vũ không giấu được sợ kinh hoàng và lo lắng nhưng cố gắng lấy lại bình tỉnh rồi hỏi chị.
– Còn em, có sao không ? Máu me quá trời vậy nè.
– Không sao đâu anh, máu lúc ôm cu H ra với cả ở áo nữa nè.
– Thôi đừng khóc nữa. Chuyện qua rồi, em cũng không sao là tốt, em anh nó ăn ở hiền lành anh không tin là có chuyện gì.
Anh Vũ ân cần ngồi cạnh chị nắm đưa tay lên sờ sờ cái trán bị băng của chị rồi hỏi.
– Em có bị năng không ?
– Bị nhẹ thôi, ngoài da ấy mà.
– Em đưa quần áo của cu H đây anh giữ cho.
– Mà anh báo cho cô chưa ?
– Mẹ anh có vụ xa phải đi, giờ mà báo là bỏ hết đi về là không ai đấu giá mất tiền cược sinh ra đủ chuyện. Nhưng mà nó có chuyện gì mẹ anh về không kịp là anh cũng tiêu luôn. Nhưng anh tin em anh nó không sao đâu, em bình tỉnh đi đừng khóc nữa.
Có lẽ việc quá hoảng loạn nên anh Vũ mình cũng chả nghi ngờ gì chị, đơn giản chỉ nghĩ chị khóc vì sợ, vì thấy máu.
Sau khi chị Trâm mang quần áo đến cho chị thay thì bầu không khí ba người đó khá căng thẳng, không ai nói ai chỉ ngồi chờ. Phải đúng hơn 3 tiếng đồng hồ sau, bác sĩ mới gọi tên mình ra. Anh Vũ và chị nhín thở nhìn bác sĩ từ từ tháo khẩu trang ra rồi nói.
– Mấy anh chị đây là người nhà bệnh nhân H đúng không ? Giờ tạm thời thế là qua nguy kịch rồi, nhưng vì mất máu quá nhiều lại bị đa chấn thương toàn thân, nặng nhất có lẽ ở phần đầu và sau gáy, hầu hết là ngoài da nhưng vết rách rất sâu nên tiến hành cạo trọc đầu để khâu vết thương. Chúng tôi đã kiểm toàn thân và tiến hành chụp CT hộp sọ thì không phát hiện máu bầm hay chấn thương gì cả, nhưng bệnh nhân giờ rất, rất yếu và hôn mê sâu nên người nhà chưa thể gặp bệnh nhân ngay được, trong ngày hôm nay chúng tôi sẽ tiến hành đưa bệnh nhân ra phòng bệnh để tiện theo dõi, giờ mời anh chị làm thủ tục nhập viện và các thủ tục ở bên kia.
Nghe xong anh Vũ mình đổ gục xuống rồi thở dài như cởi bỏ được gánh nặng. Sau khi làm thủ tục xong đâu vào đấy lại cho mình thì anh Vũ tranh thủ chạy đến hiện trường để dọn dẹp cũng như bồi thường bàn ghế cho người ta vì anh Vũ cũng như gia đình mình không bao giờ muốn dính đến công an và nhất là một người làm kinh doanh như mẹ mình có mà có con bị giang hồ đánh thì sẽ rất ảnh hướng đến việc làm ăn. Qua vụ này mới thấy từ nhỏ đến lớn anh Vũ mình kiểu vậy chứ lúc cần cũng bản lĩnh và suy nghĩ chu toàn mọi thứ.
Đợi anh Vũ rời đi, chị nhẹ nhàng lại phòng cấp cứu, đưa mắt nhìn vào trong chỉ thấy toàn bộ phần đầu mình băng bó bằng băng trắng, hai mắt nhắm nghiền, miệng thì thở oxy. Thấy mình thảm thương như vậy chị không kìm được lòng mà gục vào kính mà khóc. Sau đó chị Trâm đến an ủi chị rồi chị cũng bỉnh tâm mà ngồi đó chờ và chờ.
Lúc anh Vũ trở lai có gọi chị Trâm và chị đi ăn trưa nhưng tuyệt nhiên chị không nói không muốn đi, chỉ muốn yên tỉnh ngồi một mình, vậy là chị Trâm cũng không chịu đi. Vậy là hại ông anh mình đi ăn rồi đùm vào luôn bệnh viện cho 2 chị. Chị Trâm thì cũng đói lắm nên ăn ngon lành luôn, còn chị yêu của mình thì không chịu ăn chỉ nói “ không đói” rồi lại trầm tư ngồi một mình vô tri vô giác, có lẽ chị qua đau đơn nên chị cần có không giản yên tỉnh để bình tâm. Nghe chị Trâm kể lại mà mình thương chị quá, có mình ở đó dám mà không ăn …