Phần 27
…
Ngay lúc đó mình cảm giác có cái gì đó không đúng rồi, mình buông chị ra. Vội vàng đứng dậy quay mặt để lấy lại bình tĩnh rồi nói, ngay lúc đó chị cũng cất giọng lên.
– Anh xin lỗi.
– Em xin lỗi.
Cả mình và chị đều đồng thanh một lần. Mình biết mình đang làm gì, đáng lí ra mình không nên làm việc đó ở đây. Mình im lặng một tí rồi lại nói.
– Anh không nên làm chuyện đó ở đây. Anh xin lỗi.
– Em không quen làm chuyện đó ở chổ lạ. Em xin lỗi.
– Xin lỗi gì chứ. Thời gian với em không có mà anh còn nghĩ đến cái chuyện kia. Thôi mình đừng nói chuyện này nữa, em đói bụng chưa mình đi ăn nhé.
Chị im im lại một lát rồi hỏi lại mình.
– Anh buồn hả ?
Thấy chị nhìn nhìn mình kiểu tập trung mình cũng muốn trêu chị tí thế là mình trêu thật.
– Buồn chứ, nhưng mà em không thích thì thôi.
– Thôi mà, đừng có giận, hôm nay lại làm bộ trẻ con hả con người kia.
– Hôm nay anh vì em mà làm nhiều cái thế này thế mà em còn lạnh nhạt với anh như thế.
– Lại đây với em.
Chị cầm tay mình rồi nhẹ nhàng kéo mình lại phía chị. Mình cũng ngồi bên cạnh xem chị làm gì. Thì bất ngờ chị hôn mình một cái rồi đưa tay xuống nút áo sơ mi của chị, mình giật mình khi thấy chị nhẹ nhàng gỡ từng nút áo rồi cơi hẳn cái áo sơ mi của chị ra, để lộ bộ ngực căng tròn trong bra và một làn da trắng mịn như em bé. Chị nhìn mình cười cười rồi nói.
– Đừng có giận em nữa.
Thật sự lúc đó mình á khẩu luôn. Đang đứng hình thì chị trườn qua ôm mình làm mình giật mình. Mình đứng dậy, vừa cười vừa xoa xoa cái trán rồi nói.
– Trinh ơi là Trinh sao em ngốc vậy hả ? Anh đâu phải người như vậy đâu, anh đùa em thôi chứ giận hờn gì. Em làm cái kia thật sự anh bó tay…
Vừa nói mình vừa chỉ chỉ vào chị. Tự nhiên lúc đó chị đỏ hết cả mặt lên, cảm nhận được điều đó mình nhanh chóng chạy lại cài lại hết nút áo cho chị. Chị ú ớ một lúc cho hết ngại rồi ngước lên nói với mình.
– Em yêu anh, sợ anh buồn, anh đừng có nghĩ em bậy bạ đó nghe.
Mình cười rồi vừa đưa tay nhéo 2 cái má hồng hào kia của chị nói.
– Em có biết em thế này em đẹp lắm không, nhìn vậy sao anh đành đây. Anh hôn thôi được không.
Không làm mình đợi lâu, chị nhẹ nhàng hôn nhau. Cả hai nhẹ nhàng nhất có thể, mình đưa tay duỗi thẳng chân chị ra rồi với tay lấy chiếc gối, nhẹ nhàng dìu chị nằm xuống. Mình sợ đè lên người chị làm chị khó chịu nên hờ chống hai tay bên hông chị để hôn. Chị cũng rất tinh ý biết được, liền đưa đôi bàn tay mềm mại của chị vòng qua eo mình rồi vuốt vuốt lưng mình trước khi kéo mình nằm xuống người chị. Cũng không có gì đi xa hơn ngoài hôn nhau.
Mình và chị hôn rất lâu, chỉ biết dứt nhau ra cả hai nằm thở. Chị nhìn mình, mình nhìn chị mà chả nói câu nào. Chị dùng bàn tay mềm mại của chị sờ sờ lên mắt mình rồi vuốt vuốt cái miệng mình rồi tủm tỉm cười nhìn dỡ lắm, mà mấy cái hành động này chỉ có người nào đang yêu bạn mới làm thôi. Thấy vậy mình cũng cười mỉm với chị. Bất ngờ chị bẹo mình cái làm mình giật mình.
– Mắt bồ câu, miệng trái tim, cười mỉm… Nói với em mau là bao nhiêu cô chết rồi.
– Hớ, em nói gì đó. Làm như anh chuyên gia đi cua gái không bằng.
– Chứ gì nữa, bé mà mẹ anh nói hồi còn đi học ngày nào cũng đi chung với anh là ai.
– Bạn anh chứ ai.
– Bạn gì ngày nào cũng đi học cùng là sao.
– Bạn thân thôi.
Chị nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ rồi lại quay đi để né tránh, và mình cũng đủ nhạy để biết chị đang ghen, hớ hớ chị ghen lần đầu thấy luôn. Nghĩ bụng con người lạnh lùng này ghen cũng dễ thương thật. Mình chạy đến trước mặt nhìn chị rồi nói.
– Em ghen hả.
– Ai thèm ghen, em già rồi ghen với gái trẻ làm gì.
– Thôi người ta có chồng và một đứa con rồi, em ghen làm gì tội người ta quá.
– Ủa vậy hả ?
Mặt chị lộ rõ sự tươi tỉnh trở lại.
– Chứ sao, trước giờ em là người đầu tiên anh muốn nghiêm túc.
– Đó thấy chưa, lộ rồi kìa. Vậy trước giờ anh toàn chơi con người ta qua đường thôi chứ đâu có nghiêm túc như em.
– Trời, anh sợ em luôn rồi, cái gì cũng nói được.
– Hihi. Em đùa anh thôi chứ lý lịch anh em lấy hết thông tin từ cô rồi.
Chị vừa nói vừa đi quanh phòng mình nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn dọc như kiểu trẻ con thấy lạ vậy. Bất ngờ chị chích chích ngon tay và phím piano ộp ộp làm mình giật mình
– Anh chơi cái này hay quá, theo em biết thì tập cái này khó lắm á nha. Anh tập được mấy năm rồi ?
– Trước anh tập hơn 1 năm rồi bỏ vì anh không thích món này.
– Piano mà không thích chứ anh thích cái gì. Em từ nhỏ thích piano lắm nhưng làm gì có thời gian học, thấy người ta chơi là nhìn tít mắt. Khi nào anh dạy cho em đây.
– Anh chỉ biết chơi thôi chứ chưa chơi giỏi đâu, nhưng mà em thích thì đợi em làm dâu về phòng này rồi ngày nào anh cũng dạy cho em.
– Cái này khó lắm đấy. Mà anh con trai sao mà phòng như con con gái vậy.
– Hử ? Phòng con gái là sao, phòng anh mà sao em nói phòng con gái.
– Không phải ý em là gọn gàng sạch sẽ lại còn thơm nữa, kiểu này sạch hơn phòng em rồi.
– Anh ở ngăn nắp quen rồi, với lại thời gian anh rảnh dọn phòng đều đều à. Đi học thì có mẹ dọn giúp.
– Con trai gì mà kỹ tính quá vậy, mốt em ở với anh ở bẩn chắc anh đá em ra ngoài đường.
– Em lúc nào chả thơm, đi làm cả ngày mà lúc nãy anh hít thơm quá trời hì hì.
– Xùy… Mà anh này, em thấy hình như phòng anh có guitar nữa thì phải.
– Đâu có, cái kia là bao đàn thôi. Cái anh hay chơi anh đi học cầm theo rồi. Em chơi guitar được hả ?
– Em không biết chơi nhưng mà em thích. Anh nói vậy là anh biết chơi guitar luôn hả ? Trời ơi sao cái gì anh cũng biết hết thế. Anh còn biết cái gì nữa nói em nghe hết đi.
Chị tỏ vẻ khoái chí vừa nói vừa ngồi lại gần mình. Thấy hôm nay chị vui mình cũng vui theo nên nghĩ cách chiều chị.
– Em thích nghe guitar không ?
– Thích thích. Vừa đánh vừa hát nữa.
– Sao em tham quá vậy.
– Trời đâu cấm đâu, mà lâu lâu mới có dịp thế này mà.
– Nhưng mà anh hát không hay đâu.
– Em không cần anh hát hay, anh hát em nghe là được rồi. Nhưng mà có đàn đâu mà chơi.
– Em đợi anh tí.
Nói xong mình chạy vù xuống nhà dưới cầm cây đàn đời đầu mà mình dùng lên. Thằng này bị đứt dây rồi, mình tính cầm lên thay dây vì mình còn dây. Không biết sao hôm đó may mắn thế không biết, lại còn lì nữa chứ. Bình thường nếu mà có chơi mình cũng một mình tự đàn tự hát thôi, chứ thật sự trước giờ mình hát không hay, do vừa chơi vừa hát nên dần dần cũng luyện được giọng.
Cầm đàn lên phòng thay dây lại chị cứ nhìn mình chăm chú. Vì cái công đoạn thay dây này hơi lâu tí lại còn lau cho sạch nữa nên càng lâu hơn. Mình thử dây ok hết rồi mới bắt đầu. Lúc đó không biết sao tự nhiên mình hồi hộp lắm, dù đây là lần thứ một trắm mấy mình chơi rồi chứ không phải lần đầu nữa. Hít một hơi thật sâu suy nghĩ chơi vài gì rồi nói với chị.
– Và tôi cũng yêu em nhé.
– Dạ.
Cứ thế mình phiêu, chị thì chống cằm ngồi chắm chú nhìn mình làm mình phải bật cười với chị, chỉ biết cười mỉm chứ không dám cười lớn vì đang hát mà. Lúc hát xong chẳng biết nói gì với chị, nhìn nhìn chị rồi nói.
– Anh hát… như vậy được không.
– Chết… chết thật rồi á. Lúc anh đánh đàn mà cười em chịu không nổi, nãy giờ ngồi nhìn anh thôi chứ nghe gì được đâu.
Lần đâu tiên mình nghe chị nói kiểu đó, kiểu mà rất “trẻ” như vậy. Bất chợt trong mình cảm nhận thật sự cô nàng này trong chuyện tình cảm cứ khù khờ thế nào ấy, và cái suy nghĩ ấy của mình hoàn toàn đúng cho đến bây giờ. Bây giờ chị cũng vậy đôi lúc rất khờ và ngốc trong chuyện tình cảm. Mình thừa nhận trong công việc, chị rất bản lĩnh, giỏi nhưng bản thân chị chưa nhận được tình cảm sự yêu thương bộc phát tự nhiên trong người chị nên chuyện đó cũng không có gì là lạ.
Lúc đó 2 con mắt chị vừa to vừa tròn nhìn mình trơ trơ ra làm mình ngại nên bỏ đàn ra cố tình hỏi chị.
– Đàn cũng chơi rồi, hát anh cũng hát rồi. Em muốn gì nữa, chỉ cần em thích anh làm mọi thứ vì em.
– Em muốn cái này em làm được không ?
– Cái gì ?
Chị úp mặt vào ngực mình, vùi đầu vào ngực mình rồi cứ thế ngã người vào lòng mình rồi nói.
– Em muốn ôm anh thế này mãi mãi anh có giúp em làm điều đó không.
Nói thật lúc đó mình chỉ biết im lặng thôi. Phụ nữ ai cũng vậy, dù có mạnh mẽ đến đâu lúc người ta đang hạnh phúc, yêu đương thì cảm xúc người ta mãnh liệt lắm.
Mình nhẹ nhàng vòng tay qua cái eo con kiến kia của chị rồi ôm chị vào lòng từ từ hít mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc của chị. Khoảng cách tuổi tác của mình và chị không còn nữa, chị như một cô bé đang nằm gọn trong lòng mặc cho mình hôn hít và vuốt tóc chị. Nằm trong lòng mình một lúc lâu chị thủ thi với mình.
– Anh nè.
– Hả ?
– Anh biết con Trâm bạn em nó nói sao không ?
– Nói sao ?
– Nó nói là quen anh thì quen cho vui thì được, chứ yêu lâu dài và nghiêm túc thì khó.
– Lí do ?
– Trai đẹp lại công tử như anh kham về thì em khổ thôi.
– Thế em nghĩ sao ?
– Em thừa nhận là em anh ( lúc chị nói câu này mình cười như điên ) .Em từng nghĩ anh như thế không biết tính tình anh có trẻ con rồi nông nổi không nữa. Lần đâu thấy anh em thích anh thật, nhưng đâu đó trong em hình ảnh anh là một cậu công tử ăn chơi, lại có chút gì đó rất phong trần nên em rất ngại tiếp xúc với anh. Em sợ quen anh, anh chê em già, còn nếu quen được thì định kiến xã hội với em càng lớn hơn nữa. Nhưng rồi cho đến bây giờ những cái suy nghĩ kia không còn nữa rồi. Anh không phải kiểu đàn ông dẻo miệng, dùng lời ong mật, nhưng những lời anh nói làm em rất thích nghe. Rồi đến cách anh sống rất chậm và có gì đó rất yên bình khi bên anh. Em sướng thì sướng thật nhưng em già hơn anh nhiều lắm, anh còn trẻ sau này ra đường gái nó bu lúc đó em già xấu rồi còn con cái nữa sao mà giữ anh mãi được. Thôi bản thân em tham lam thì chịu thôi, giờ bảo em tách anh ra em làm không được.
Nghe những lời tâm tư trong lòng chị bấy lâu nay làm mình suy nghĩ rất nhiều.
– Trinh nè.
– Dạ.
– Anh là người đàn ông thứ mấy của em
– Anh nói gì kì za ?
– Thì cứ trả lời anh đi.
– Người con trai thứ 2 em thương, người đầu tiên em yêu.
– Vậy được rồi, hôm nay em mít ướt lắm, lần đầu tiên anh thấy em khóc nhiều như hôm nay đó. Anh hỏi thật em đừng giận hay nghĩ bậy nhé, em lớn hơn anh nhiều lúc anh gọi em, em cứ dạ với vâng anh ngại làm sao á.
– Hử ? Có gì đâu mà ngại, em quen vậy rồi đã xưng anh – em thì phải là phận dưới phải dạ vâng thôi.
– Có phải gia đình em gia giáo dữ lắm đúng không ?
– Anh nói cũng đúng rồi đó. Mẹ em là người Tuyên Quang ( hèn gì chị đẹp gái thế thì ra mẹ là người xứ “đẹp” ), bố em là người gốc Đà Lạt gia đình bố là cán bộ lâu đời, còn mẹ em thì về Đà Lạt làm giảng viên luôn, nên từ đời mẹ em đến em là gia giáo như nhau hết.
– Thì ra là thế. Vậy sau này anh với em càng khó rồi, bố em vậy khó mà chấp nhận. Nhưng anh cố gắng, anh làm tất cả để giữ em lại bên cạnh anh. Để làm điều này cả em và anh phải cố gắng.
Mình cầm tay chị lên, hôn nhẹ nhàng lên bàn tay mềm mại của chị rồi nói.
– Em yên tâm, em không phải là người giữ anh đâu, anh mới là người giữ em. Còn giờ thì dậy nào.
Nhị cắn vào ngực mình một cái rồi mới chịu ngồi dậy. Chị bĩu môi rồi nói.
– Thiệt chứ hôm nay anh làm cho em nhiều quá, lại có quà ý nghĩa cho em mà em không có gì cho anh hết, thấy khó chịu quá. Anh thích gì em mua tặng anh, anh đừng ngại mà.
– Anh không thích gì hết, thích em thôi, em tặng anh được không.
– Của anh rồi chứ của ai.
– Anh nào mới được.
– Anh này nè.
Chị vừa nói vừa vẹo mình, mà cái trò vẹo này đặc sản của chị rồi. Bất ngờ chị cười một cái rồi nói.
– À em có cái này cho anh nè.
Chị lấy trong ví chị ra một cái túi nhỏ nhỏ gì đó rất đẹp, có chữ tàu hay gì đó rất lạ. Chị cầm lên rồi nói.
– Cho anh đó, nhớ là luôn mang theo bên mình nhé.
– Bùa ngãi gì đây, cầm theo rồi ám luôn anh chứ gì.
– Anh nghĩ sao cũng được, nhưng đây là bùa bình an. Lúc em đi du lịch bên Thái Lan có vào chùa lớn nhất bên đó, sự thầy có cho em cái bùa bình an này, cái này quý lắm đó nhé, để cầu bình an, sức khỏe và may mắn cho chồng, người yêu. Lúc về VN thì mang vào chùa giữ ở đó, cứ rằm là lên chùa cầu an đọc kinh. Đúng 3 năm con lấy về. Công đức ở hết trong đó đó, cái này là lúc em còn chưa lấy chồng kìa, nhưng càng sống với anh ấy em không có tình cảm, không yêu thương gì nên em cũng không muốn trao cái này cho người ấy nữa, cuối cùng em để tận trên đó 5-6 năm rồi, tết vừa rồi em mới cầm về đây. Quyết rồi giờ về cho anh hihi. Mà cái này em mang theo bên người cho tốt, trị được bùa ngãi tốt lắm, cho nên anh có dụ con gái người ta rồi bỏ cũng không sợ đâu.
– Có vụ này luôn hả. Vậy anh mang cái này theo là không thoát khỏi em đúng không.
– Chắc là vậy hihi.
– Mà Trinh nè, cái hình trong thẻ nhân viên của em đẹp quá, em còn hình này không cho anh đi, nay anh chỉ xin em một cái này thôi.
– Cái này lúc đó em chụp có một tấm làm thẻ thôi chứ có làm nhiều đâu. Đây nếu anh thích em đưa luôn cả thẻ nhân viên cho anh luôn, mai em bảo con bé làm thẻ mới cho em.
Chị nói là làm, đưa thẻ qua cho mình. Công nhận chị chụp ảnh thẻ xinh quá, mà mình chỉ đùa thôi vậy mà chị lây luôn cả cái thẻ trưởng phòng kinh doanh đưa luôn cho mình, trưởng phòng này kì quá. Sau đó mình và chị đi ăn nhẹ ban đêm rồi ai về nhà nấy, chị có bóng gió chuyện đêm đó qua ở lại với chị nhưng vì nhà còn có cô giúp viêc mình là mới quen nên ngại quá, đành chia tay chị. Lúc đi ăn chị cứ nhìn cái vòng đeo chân tỏ vẻ thích thú lắm, và cho tới bây giờ chị vẫn con đeo nó.
Chả hiểu sao đêm đó về nhà ngủ mưa rất to phải nói là cực to luôn.