Phần 7
Tôi nhìn lên hai người con gái ấy.
Họ cũng nhìn tôi.
Trên đời quả là lắm chuyện trùng hợp.
Đến khi cả hai vâng dạ đi về chỗ còn trống trong lớp theo lời cô giáo thì tôi vẫn trơ ra như phỗng đưa mắt lên trên bảng. Một lúc sau mới tự khẳng định được nó là sự thật, mừng rơn. Nếu không có ai ở đấy chắc hẳn tôi đã nhảy cẫng lên rồi.
Cả lớp vẫn còn dư chấn sau sự xuất hiện của hai người đẹp, vẫn nhao nhao cả lên. Tôi nhìn ra chỗ Hoàng Yến, chợt thấy nàng cũng đang nhìn về phía tôi. Gãi đầu, gật chào nàng, cũng không biết nàng có nhìn tôi thật không mà không thấy nàng có phản ứng gì. Tôi cũng không để tâm. Với tôi, được học cùng nàng là vui rồi. Trông ra ngoài cửa mà lòng tôi tự nhiên trào lên một cảm giác hạnh phúc. Giờ mới để ý, cu cậu ngồi gần tôi đang cắm cúi làm gì đấy trên tờ giấy.
Nói cũng mới nhớ, nãy Mai và Yến vào mặc dù tôi đần người ra nhưng chẳng thấy nó có phản ứng, cũng không thấy nói gì.
Hay thằng này nguy hiểm theo kiểu nhìn lặng lẽ rồi vạch ra kế hoạch tán tỉnh nhỉ? Thế thì đúng là lầm lì xì ra khói luôn rồi. Liệu nó chấm Hoàng Yến hay Ngọc Mai nhỉ?
Liếc nhìn ra mảnh giấy nó đang chăm chú vào, tôi thở phào nhẹ nhõm khi nó đang ngồi vẽ trên giấy, loằng ngoằng chẳng nhìn ra hình gì.
– Ông đang làm gì đấy?
Nó quay ra nhìn tôi, tôi nhìn xuống phía mảnh giấy.
– À… Tao rảnh tay ngồi nghịch thôi.
Ừ, tao mày luôn cho gần gũi. Chứ gọi kiểu kia nó hơi xa lạ.
– Ờ thế, mày đang vẽ gì đấy?
– Đếch biết. – nó tỉnh bơ.
– Mày vẽ sao mày lại không biết?
– Thì tao đã nói là đang rảnh mà.
– Sao lại rảnh? Tao thấy cả lớp đang rôm rả thế này mà.
– À. Vụ hai cô gái mới đến đấy à? – nó hỏi mặt vẫn cắm vào tờ giấy.
– Ừ. Thế mà không nhìn à? Xinh lắm đấy.
– Xinh thì làm gì được, nhìn mãi đâu có làm cho người ta thích mày được. Có khi ngược lại, mày lại làm người ta khó chịu ấy. Tao thì nhìn qua cho biết mặt là được rồi.
Thằng này lập dị thế. Có chơi được không đây. Hay là…
Tôi nhìn nó nghi vấn. Trông thấy ánh mắt là lạ của tôi, nó phủi tay.
– Mày yên tâm, tao đếch phải gay đâu mà.
– … sao mày biết hay vậy?
– Nhiều người hỏi tao rồi. Tao bảo tao không thích, bọn bạn cứ bảo nhìn như thế mới giống đàn ông con trai. Thích thì bảo là thích, không thích thì bảo là không thích, thế mới gọi là…
– Là gì?
– Tao chêm vào thôi, không nói nữa, để im tao vẽ.
– Vẽ xấu như cú mà còn hăng.
Quay ra đảo mắt một vòng thấy Ngọc Mai đang chống cắm nhìn ra ngoài. Không ngờ cô nàng này lại xin vào lớp này học. Trông thấy tôi nhìn cũng quay ra cười đáp lễ.
…
Trống ra về vang lên. Tôi cất sách vở rồi xách cặp ra ngoài. Đi về phía lán xe. Đang dắt con thiết xích thố đi ra thì có tiếng hét lên từ đằng sau:
– Bắt thằng ôn đấy lại.
Không kịp để tôi ngoảnh lại, hai thằng con trai ra giữ chặt hai bên tay tôi làm cái xe đạp đổ kềnh ra đất. Là thằng Lịch với thằng Linh. Hai thằng chúng nó kéo tôi xềnh xệch ra chỗ hai cái cột bóng rổ.
– Bỏ tao ra. Chúng mày làm gì như đánh ghen tranh chồng thế này? – tôi la oai oái.
Giờ ra về nên ở ngoài lán xe đông đúc toàn là học sinh, thấy tôi bị túm như vậy lúc đầu ai nấy cũng tưởng đánh nhau. Xong mới vỡ lẽ là mấy thằng bạn đang trêu đùa. Nên đều ra về hết lượt cả.
– Hết người rồi thả ra cho bố mầy về.
– Ai bảo số mày đỏ làm gì. – thằng Linh béo hì mũi – dám cho hot girl ở cùng nhà.
– Mẹ tao cho chứ.
Thằng Tuấn Anh đi ra giơ tay búng cái “chách” vào chán tôi:
– Nín. Mày không biết mày ở cùng với gái xinh là đang xúc phạm bọn cô đơn chúng tao à?
Đau…
– Cái Đan Mạch, bố mày cũng đã có người yêu đâu.
– Mày chả có em Hoàng Yến đấy gì.
– Yến có yêu tao đâu mà Yến.
– Vậy sao mày yêu Yến mà Mai lại đến ở nhà mày?
– Mày hỏi liên quan vãi ra.
– Không nói nhiều, anh em đâu xử đẹp nó.
Nhìn thằng Linh béo xắn tay áo lên mồ hôi tôi vã ra như tắm. Nó nện cho một đòn chắc chết quá.
Lũ nó vênh mặt bước đến gần. Rồi nhanh như cắt cả bọn bốn thằng lao vào cù tôi.
Bị trói hai tay vào cột bóng rổ nên tôi không kháng cự gì được, cứ gọi là giãy đành đạch.
– Á…ha ha… bỏ… bỏ ông ra… ha ha… bố mà á… ra được thì á há… chúng mày cứ… há ha…
– Thôi thôi thế đủ rồi. – Ngọc Mai nhảy ra can ngăn.
Tức thì bốn thằng ôn răm rắp nghe lời, tha cho tôi lúc ấy đang lả ra vì… cười. Xong Ngọc Mai vòng ra sau cởi trói cho tôi.
Xoa xoa chỗ tay đau vì bị vải thít nãy giờ, tôi quay ra phía nàng:
– Cậu cầm đầu bọn này à?
– Không. – nàng phân bua – tan học tớ tìm cậu, nhưng không thấy. May quá gặp Lịch nên nhờ đi tìm cậu bảo cậu tí hẵng về. Nhưng không ngờ bị tra tấn dã man thế này. – nói rồi nàng bụm miệng cười.
– Đấy, bọn tao có ý tốt thôi. – thằng Lịch xen vào.
Còn thằng Linh hừ mũi:
– Chứ á, nách mầy hôi rình, cù xong thối cả tay. – vừa nói nó vừa làm bộ chùi chùi vào áo tôi.
– Thằng bựa này. – tôi du nó ra – còn thằng Nhật đâu.
– Nó ở ngoài trông xe. – thằng Tuấn Anh chỉ ra phía cổng. Mà thôi anh em mình ra không nó đợi. Hai bạn trẻ nhanh lên nhá, thằng kia cấm làm gì bậy bạ.
– Bố biết rồi.
Nói xong tôi tiến về phía con thiết xích thổ đang chổng kềnh nãy giờ.
– Có chuyện gì thế Mai?
Phụ tôi nhặt cái cặp lên, nàng trả lời:
– Thì cậu chở tớ, sợ cậu bị để ý nên tớ mới bảo ở lại thôi.
– À vậy mà không để ý, cảm ơn cậu nhé.
– Ừ. – nàng leo lên xe – đi thôi không các bạn ấy đợi.
Ra đến cổng thấy chúng nó ở chỗ bàn tròn nên tôi ra hiệu về luôn.
– Thằng Nghĩa tốt số vãi lúa. – thanh niên Nhật tia thấy tôi là hót lên ngay lập tức – có người đẹp thế này ở cùng nhà.
– Cậu quá khen.
Tôi ngoảnh đầu lại.
– Chúng mầy có thôi đi được không?
Nó không trả lời, quay sang Ngọc Mai.
– Mai này.
– Ơi?
– Cẩn thận nhá, mấy thằng tên Nghĩa mất dạy lắm. Cẩn thận hôm nào trái gió giở trời nó lại trái giới giở trò.
Thằng này lại giở trò đâm sau lưng chiến sĩ. Câu trêu ghẹo của nó khiến cô nàng sau xe tôi khẽ bật cười thành tiếng.
– Đừng nghĩ tao như mày. – tôi nạt mà mặt nó vẫn cứ câng câng.
Bốn cu cậu kia cũng đạp nhoi lên kịp ngang hàng với xe tôi. Vậy là sáu thằng có mặt đông đủ cả.
Nói qua về hội bạn của tôi, toàn mấy thằng cùng làng chơi với nhau từ thời cởi chuồng tắm ao đến giờ, bạn bè xem nhau như ruột thịt. Hồi bé cứ thằng nào dám bụp đứa nào trong hội là y rằng cả sáu đứa quây lại đục cho thằng kia đen mồm tím mắt thì thôi. Có lần cao hứng cả lũ từng rủ nhau cắt máu ăn thề kết nghĩa huynh đệ cơ mà, theo kiểu kiếm hiệp có phúc cùng hưởng, hoạn nạn cùng chịu. Ra bãi đất trống, đặt bát nước trước mặt, thằng nào thằng nấy quỳ xuống khấn như trong phim. Phải nối đến đoạn cắt máu thì nhìn con dao cứ thằng này đùn thằng kia, chẳng đứa nào dám.
– Thằng Linh béo to nhất, lắm máu cắt trước đi. – thằng Lịch lên tiếng.
Tức thì cả bọn tôi nhao nhau hưởng ứng theo. Làm cho thằng Linh tím tái hết mặt mày.
– Nghĩa mày cắt trước tao đi. – nó nói như van lơn, mặt mếu mếu. Mà thật chứ, mấy ông nào béo mà nếu trông buồn cười cực.
– Không, tao gầy thế này, làm gì lắm máu bằng mày. – tôi chối đây đẩy.
– Khoa, hộ tao.
– Tao cũng gầy.
– Nhật…
– Không…
Nhìn vẻ mặt thằng còn lại nó cũng đủ biết kết quả câu hỏi của nó như thế nào, huống hồ còn là thằng đầu têu đưa ra chủ ý.
Thằng Linh mặt mày tái mét, tay run run cầm con dao con đưa lên.
Thấy lâu thằng Lịch thúc giục:
– Nhanh lên xong cho mày làm đại ca.
Câu nói của thằng lịch có tác dụng ngay. Lúc bé hay xem phim chưởng nhiều. Cùng một hội mà được làm đại ca là oai lắm. Mấy thằng bọn tôi, cả thằng Lịch cũng muốn ôm chức đại ca về mình. Nhưng nếu thằng Linh nó dám cắt tay rồi, không cho nó không được.
Về phần thằng Linh béo, thích chí. Thế là nó đưa dao lên một cách dứt khoát.
Nhưng nó cũng không cứng được lâu. Khi lưỡi thép lạnh toát của con dao kề vào tay nó lại xìu xuống. Còn lũ chúng tôi vẫn nhìn nó chờ đợi.
– Hay là không cắt nữa cả đau. Tao có cách khác.
Bọn tôi mắt sáng quắc lên:
– Cách gì?
– Cắn.
– Cắn tay á?
– Ừ. – nó gật gật.
– Sao mày biết đỡ đau.
– Xem phim Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài ấy. (Bản cũ của Lương Tiểu Băng và La Chí Tường)
– Thế thì sao?
– Chỗ cuối con Đài chả cắn tay lấy máu viết lên bia mộ à.
– Nó khóc đấy không đau là gì?
– Chúng mày ngu thế, nó khóc thương thằng Bá đấy.
– Ừ đúng nhỉ.
– Cắn xong nó còn lấy ngón đấy viết được thì là không đau rồi.
– Thế cắn đi.
Nó “ừ” một tiếng rồi đưa ngón tay vào miệng, kê răng chọn ít thịt rồi lấy lực cắn thật mạnh.
Sau pha đấy, bọn tôi im tịt vụ cắt máu ăn thề.
Và tiếng rú của thằng Linh béo đã đi vào tiềm thức của chúng tôi mãi sau này, nhiều khi nhớ lại mà giật mình kinh hãi.
Theo cảm giác nhớ lại hồi bé làm hàng tá kí ức ùa về. Tôi bất giác cười hềnh hệch khiến thằng Tuấn Anh đi cùng trông thấy, vẻ mặt nó lăn tăn khó hiểu.
Bỗng…
“Xì… Đoàng…”
Cảm giác Ngọc Mai khẽ giật mình, tay nàng đưa ra túm chặt vạt áo tôi.
Nhoài người lại, thấy thằng Linh mặt mày bí xị.
– Chậc… Lại nổ lốp rồi. Đen vãi… – giọng nó chát chúa vang lên.