Phần 62
– Rồi sao nữa? – Ngọc Mai kẹp cái ống hút vào hai ngón ta mà lắc lắc, tay còn lại chống cằm, chu mỏ nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch.
– Từ từ, cho tớ thở cái đã. – tôi nhấp ngụm nước cho đỡ khô miệng, nhìn xa xăm ra ngoài đường.
Nghĩ lại thì… đáng lẽ tôi không nên cho nàng thấy cảnh đánh nhau hồi nãy, khi mà con mãnh thú trong tôi như bị nhốt lâu ngày mới được thả ra rồi bộc phát như vậy.
Ngồi nãy giờ tôi kể lại cho nàng và mọi người hết tất cả mọi chuyện, tất nhiên là ém đi phần sau của tôi với Hoàng Yến, chuyện ấy thì có thể lại chuyện vui, chuyện tốt của tôi, nhưng có lẽ…
– Thôi bọn này về trước nhé. – anh Long trổ kéo ghế đứng dậy.
– Ấy! Anh ngồi thêm tí.
– Thôi. – anh cười, châm Lửa điếu thuốc trên miệng – Giờ chú cần tường thuật lại cho cả hội mọi chuyện, cơ mà bọn này biết hết rồi còn đâu. Về nhanh báo cáo không chị trẻ Linh lại sốt ruột.
– Vậy anh với anh em đi về cẩn thận ạ.
– Ừ.
Ngọc Mai hơi nhổm người lên, ngơ ngác:
– Tưởng mấy cậu biết hết rồi?
– Làm gì ai bảo đâu mà biết. – thanh niên Tuấn Anh đặt cốc nước xuống bàn, chỉnh lại cặp kính khoanh tay đăm chiêu nhìn như đang chờ đợi điều gì đó từ tôi.
– Sao lại vậy?
– Ui dào ôi… – thằng Linh béo quăng vỏ gói bim bim vào sọt rác cạnh đó, vừa với tay lấy gói thứ ba vừa quay lại nói – Thấy nó rủ đi là đi thôi, quan trọng gì. Ai ăn không lấy hộ cho này?
– Tao lạy mày. – thằng Lịch làm bộ chấp tay – Trưa không định về ăn cơm à?
– Ngần này bõ bèn gì. Tí về kiểu gì tao cũng đánh được dăm bát nữa. – nó nói tiện thể bỗ luôn một nắm vào mồm.
– Vãi luyện. – thằng Nhật thốt lên.
– Chúng mày ngạc nhiên làm gì? Nó có hai dạ dày mà. Một cái ở dưới bụng. Còn một cái, trong này này… – Thằng Khoa nói rồi chỉ tay vào cái đầu mập mấy ngấn của thằng Linh mà cười – Ăn thoải mái chả sợ no.
Cả hội phá lên cười, duy chỉ có thanh niên béo là không mảy may để ý đến. Gì chứ ăn uống thì tinh thần tập trung chuyên môn của nó cao lắm. Hiếm có gì làm suy chuyển được cả.
– Ơ Hải. Uống tự nhiên đi. – nhìn thấy nó hơi trầm. Tôi chuyển cho nó chai nước cạnh đó – Toàn anh em với nhau cả. Đừng ngại.
Nó lấy tay đón lấy, cười trừ:
– Cứ để tao tự nhiên.
– Mày nữa. – tôi vỗ đánh bộp cái vào vai thằng Huy – Nãy giờ im thế?
– Còn đang cáu thằng Trường – nó buông giọng cộc cằn – Anh em bạn bè, tao gọi thế mà nó không cả thèm đi cùng. Mẹ cái thằng chết nhát.
Nó nói rồi tu một hơi dài chai sting trước mặt với phong thái hệt như mấy thằng cha tâm trạng trong phim điện ảnh.
– Tao không trách nó thì thôi, mày nói làm gì. Anh em chơi với nhau tao biết. Nó không giúp được khoản này thì nó lại nhiệt tình trong việc khác, mỗi người mỗi tính, mày cũng hiểu mà.
Thằng Huy không nói gì nữa.
Chẳng hiểu sao, không khí trong quán nước tự nhiên như trầm xuống.
Đang không biết làm sao thì Ngọc Mai chộp lấy vai tôi, nói lớn:
– Nghỉ xong chưa người? Kể tiếp đi chứ.
Chỉ chờ có thế, là cả đám lại nhao nhao lên giục tôi inh ỏi. Thôi bay đi luôn cái khoảng thời gian im lặng hồi nãy.
…
Khoảng ba tiếng trước…
Tôi đứng im lặng trước ba con người đang vây hãm mình. Đảo mắt hết một lượt. Tuy rằng đang nhìn mình hằm hằm, nhưng chẳng khó để tôi có thể nhận ra được vẻ thoả mãn, đắc thắng trong từng ánh mắt đó.
– Mày đi với tao lên gặp hiệu trưở – … Mày cười cái gì?
Lão chợt méo giọng khi thấy mé môi tôi khẽ nhếch lên, trông đầy vẻ ngông cuồng.
Không chỉ mình lão, hai đứa kia nhìn như cũng thấy hơi chột dạ.
– Sao thế? – tôi lại đưa mắt nhìn từng người – Cái thái độ này không giống như mấy người nghĩ trước đúng không?
Đúng như tôi dự đoán, cả ba mặt sầm lại ngay tức thì.
Chẳng mất công nói nhiều nữa, tôi lặng lẽ đưa tay vào trong túi rút ra cái điện thoại của mình, cợt nhả:
– Thời buổi công nghệ thông tin bây giờ có cái ứng dụng ghi âm cũng tiện phết.
Vừa nói tôi vừa để ý, cô gái kia nghe thấy thì mặt biến sắc luôn. Gặp phải ánh nhìn của tôi vội lúng túng liếc đi hướng khác.
– Không phải vừa nãy đâu. Đừng lo. – tôi cười, đưa tay lên bấm nút.
…
Hàng tá những âm thanh ồn ào, thi thoảng có những tiếng loạt soạt rồi bộp bộp vang lên. Có thể mơ hồ đoán được rằng nguồn âm này được thu từ trong túi quần của ai đó.
Dần dần tiếng nhạc nhỏ bớt đi, loáng thoáng một vài giọng nói chuyện cất lên, nhưng đứt đoạn, và không rõ lời cho lắm.
– Sao trông không vui thế đại ca?
– Kệ tao, cứ bay đi.
– Đại ca cứ đùa. Chủ xị mà buồn sao bọn em vui được.
– …
– Vẫn là chuyện với con bé ấy à đại ca?
– … Ừ…
– Có vẻ khó nhai với đại ca hay sao thế ạ?
– Ừ, nó hình như vẫn nghĩ đến thằng ôn kia hay sao ấy. Tao không xin được cái hẹn nào cả. Từ cái hôm tao chở em nó đi ra hiệu sách đến giờ… Mà… chú mày sao không lo quẩy đi, quan tâm làm gì?
– Em đâu để ý mấy cái vặt vãnh ấy. Với em, một con người tầm cỡ như đại ca thì đáng để em nên theo sau để học hỏi thêm nhiều.
– Đáng?
– Vâng. Đúng rồi ạ. Tuy nhập hội chỉ được thời gian ngắn, nhưng em nghe nói trước đó không lâu anh cho thằng kia sấp mặt một cú rồi đúng không ạ?
– … Ừ… Cũng chẳng tốn gì đâu… Ngoài ăn hai phát chúi đầu…
– Haha… Chắc phải thốn lắm nó mới phản ứng đến mức đấy nhỉ?
– Tự nhiên nhớ đến tao lại thấy vui… Khó gì đâu… trước đó hỏi được lão bảo vệ biết rằng hôm đấy đến lượt lớp nó bảo trì camera… rồi mượn thằng Dương cầm khóa của lớp nó cái khoá cửa đoạn canh lúc vắng người vào là xong thôi…
– Chậc. Cách này thật cao minh… Em phải để dành cho cái thằng cạnh lớp em mới được…
– Đừng vội… không phải bạ thằng nào cũng dùng được đâu. Thật ra mới đầu tao chỉ định chơi nó một vố nhẹ thôi. Ai ngờ đâu cái tính của nó mà nó cho là tốt bụng lại quay ngược cắn lại nó… ha ha ha…
– Haha… đúng là ngu thì chết…
– A… tốt bụng?… phải rồi… Anh nghĩ ra rồi… Chú mày giỏi lắm…
– Ơ… Em có làm gì đâu…
– Nhờ mày gợi đến mà anh nghĩ ra trò mới rồi… Đây… anh thưởng…
– Thôi, em không dám nhận đâu ạ…
– Cái thằng này… Chê ít à?… đây… đủ chưa?…
– Em nào có ý ấy? Từ lúc em vào hội đến giờ đại ca thiết đãi bọn em đâu thiếu gì… Giúp được đại ca là quý hoá lắm rồi. Em đâu cần gì hơn.
– Được… Có chí khí… Anh là anh thích chú rồi đấy… ha ha…
– Dạ vâng…
– Mấy thằng kia, tắt nhạc đi… Ra đây có việc…”
…
Từ loa của cái điện thoại tôi đang cầm trên tay, mọi câu từ của cái gọi là kế hoạch của chúng nó phát ra không thiếu một chữ nào. Để lại trên khuôn mặt ba nhân vật phía trước tôi những nét sửng sốt tột độ.
Âm thanh vừa dứt là thằng nhóc kia liền nhảy xổ tới hòng cước lấy cái máy của tôi. Nhưng đã lường từ trước, tôi lách mình né được làm nó mất đà chúi đầu vào cái bồn rửa mặt cạnh đó.
Làm bộ chép miệng, tôi thở dài:
– Dại thế, cướp lấy làm gì? Đây có phải bản gốc đâu mà cướp.
Đến lúc này lão bảo vệ dường như quẫn trí quá, chạy đến chụp lấy tay tôi, giọng thiết tha nài nỉ:
– Bác xin cháu… Đều là do thằng đó dụ dỗ bác… Cả lần trước cũng là nó bảo bác lấy sổ của lớp cháu giấu vào bụi cây… Bác chỉ làm theo thôi chứ bác không biết gì cả. Cháu đừng thưa lên với ai…
Theo đà con bé kia cũng tiến đến tôi năn nỉ ỉ ôi:
– Em cũng vậy, chỉ làm theo thôi chứ không biết gì cả. Em với anh trước giờ không thù không oán, anh niệm tình tha cho ạ… Em xin anh…
– Không thù không oán ư? – tôi cười khẩy – Không thù không oán, vậy sao các người còn hùa theo để hại tôi? Các người có biết là tôi có thể bị đuổi học không? Đến lúc đấy thì tôi xin ai? Ai sẽ là người sẽ niệm tình tha cho tôi? Các người nói đi…
Sau những lời ấy, chỉ còn lại chút ánh nhìn leo lét hướng về tôi. Hai người đó cúi gằm mặt. Phía bên kia thằng nhóc đó cũng hướng xuống đất, ngồi im đấy không cả đứng dậy.
– Chuyện này đoạn nói sau nhé…
Tôi buông lời rồi tiến thẳng về phía cái bàn tròn, nơi đặt mấy chai nước. Để lại sau lưng ba con người dõi mắt nhìn theo mà trong lòng hỗn mang bao nhiêu suy nghĩ.