Phần 29
– Này, làm gì mà trông thẫn thờ thế?
Ngọc Mai, tiến đến bên cạnh tôi, tay cầm lăn lăn chai nước ngọt.
Thật ra là chuyện gì chứ? Chuyện gì mà nàng còn giấu tôi? Chuyện gì mà nàng đặt nặng vấn đề lên sự tha thứ của tôi. Tôi đã vắt óc nghĩ trong cả ngày nay mà không ra gì cả. Nhìn nàng mà tôi tự hỏi, liệu tôi có nên đề cập luôn với nàng vào lúc này không?
– Cậu bị sao đấy? Hỏi không nói mà nhìn chằm chằm người ta là thế nào?
– À không… không có gì,tại tớ có tí chuyện đang suy nghĩ thôi.
Nghĩ lại thì, chẳng cần biết chuyện to hay nhỏ. Sự thật là tôi không nhớ ra được nàng mặc dù theo đoạn hội thoại lúc trưa của nàng và mẹ tôi là chúng tôi đã gặp nhau rồi. Mình quên người ta rồi giờ hỏi lại thấy kì kì làm sao ấy. Nhưng sao nàng và mẹ tôi lại nhớ, còn tôi thì không?
Có lẽ, tôi nên tự tìm hiểu chuyện này thì hơn.
– Đơ đơ thế này là lại nghĩ đến Hoàng Yến rồi đúng không?
– Làm gì phải. – tôi trả lời ngay theo phản xạ.
– Ơ… Thế là vì gì?
– À không… tớ nhầm… cậu vừa nói đúng rồi đấy.
Ngọc Mai làm vẻ nghĩ ngợi tiến đến rồi khẽ đặt tay lên trán tôi.
– Cậu có bị chập chỗ nào không đấy? Nhìn mặt đơ mà đầu óc cũng đơ luôn là sao?
– Không có gì đâu. Thôi xuống phòng đi, tối rồi, sương xuống lại ốm đấy.
– Xí, còn lâu ta mới ốm. – nàng vừa nói vừa lẽo đẽo theo bước tôi.
– Ừa… Cái sức trâu của “ta” thì ốm đâu có dễ.
Nghe vậy, Ngọc Mai nhanh chân lướt đi trước đứng chắn đường tôi, bặm môi, đưa nắm đấm lên dọa.
– Liệu hồn, cái ấy là tai nạn. Chỉ là tai nạn thôi. Hiểu chưa?
– Dạ hiểu hiểu… hiểu rồi ạ… các hạ đừng nóng…
– Hứ…
Xong là nàng quay lưng đi thẳng vể phòng không thèm nhìn lại.
…
Sáng hôm sau.
– Nhanh lên Nghĩa, muộn đến nơi rồi kìa.
– Ừ, tớ đi lấy xe.
Hậu quả của cả một đêm suy nghĩ là đây. Tôi xỏ dép rồi dắt xe chạy vội ra cổng, Ngọc Mai cũng vừa đến nơi và thằng Lịch đang đứng chờ ngoài ấy. Chắc nó cũng đợi lâu lâu nên vừa thấy tôi là quay đi luôn.
– Nhanh thôi, không muộn đấy.
– Ờ… Lên xe đi Mai.
Hôm nay mát trời, không như những hôm trước, sáng mặc áo khoác rét run run, trưa về nắng nóng mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
– Cũng nhanh nhỉ, chẳng mấy mà sắp Tết rồi. – thằng Lịch vừa nói vừa ngoảnh đầu trông quán xá hai bên ven đường đang bày ra cơ man nào là bánh kẹo với cả mứt tết.
– Ừ. Mới hôm nào chân ướt chân ráo đến đây mà giờ đã gắn bó được mất tháng rồi. – Ngọc Mai vừa nói vừa đung đưa người làm cái xe tôi chòng chành tí thì ngã.
– Ôi quê hương tôi… – thằng Lịch khẽ rên lên.
– Cứ mỗi độ Tết đến xuân về lại trở nên đẹp đẽ khó tả… – cô nàng sau lưng tôi cũng hùa theo thằng mát dây ấy mà phụ họa.
– Vẻ đẹp này làm sao mà kể cho hết…
– Và sẽ còn lưu mãi cho hậu bối ngày sau…
– Dù bao tháng năm đất đai có bạc màu…
– Ta vẫn sẽ cùng nhau mà vun đắp…
– Thôi !!! Não hết cả ruột… – không chịu được nữa tôi phải chen vào.
– Gì mà thôi ? – thằng Lich ngơ ngác nhìn tôi.
– Hai người xuống dưới đất đi, trên ấy cao lắm, ngã chết.
– Đấy gọi là tâm hồn nghệ sĩ mà, Lịch nhỉ?
– Ừ, thằng này nó mù nghệ thuật mà. Giờ nhẩm lại cứ như thơ ấy.
– Đúng rồi.
Haizz… trời ạ. Chắc đến mùa bệnh của hai người này rồi. Tôi thở dài lắc đầu ngao ngán.
Nào ngờ vừa nhìn lên là cái xe máy từ đâu đã đến trước mắt tôi từ lúc nào.
– Khít…
Tôi bóp mạnh hai bên phanh, nhưng thực ra tiếng kêu từ xe bên kia. Hú hồn, suýt nữa thì đâm nhau.
– Ranh con… Mày đi đứng kiểu gì đấy ? – Chủ xe máy bên kia long mắt lên nhìn tôi quát
– Ơ…
– Ơ ơ cái … Đi không nhìn đường còn ơ cái gì ? Muốn đánh nhau à ?
Nói rồi hắn ta xắn tay áo hằm hằm tiến về phía tôi làm hở ra những hình xăm chằng chịt, đen xì cả hai bên tay. Chẳng hiểu ra làm sao, không mũ, không gương, đi ngược chiều còn gằn lên, định làm lớn.
– Thằng kia mày làm gì thế ?
Theo tiếng nói là một con xe gầm gầm rồ ga đến. Trên xe là một gã thanh niên vóc dáng to lớn, đô con đến mức mà nhìn đằng sau chân anh ta còn chìa ra một cái chân khác, tôi mới biết phía sau có người ngồi.
– Dạ, thằng này nó suýt đâm em còn giả lơ không chịu xin lỗi đại ca ạ. – nói rồi tên xăm trổ kia chỉ về phía tôi.
Đại ca à? Kiểu này cùng một ruột với nhau đây. Thôi khó sống rồi, tiền thì chẳng có. Kiểu này ăn đập là cái chắc. Tôi nhìn quanh, lại còn đúng lúc vắng người mới chết chứ.
– Mày ra đây tao bảo. – Ông anh to con nói như ra lệnh
– Dạ. Anh bảo gì em ạ. – Tôi rón rén hỏi.
– Anh không bảo chú mày – rồi anh ta nhìn tên kia – Tao nói mày ấy, ra đây.
Tên kia vừa ra đến nơi đã ăn luôn mấy cái bạt tai. Vừa đánh anh ta vừa mắng:
– Mày có biết là mày sai từ đầu chí cuối không hả? To đầu chả bắt nạt được ai lại còn đi sinh sự với mấy đứa học sinh.
– Đại ca cứ nóng. Em chỉ thử độ bền của bọn nó thôi mà.
– Giờ đến lượt tao thử mà nhá.
– Thôi ai đại ca lại đùa thế, em mỏng manh dễ vỡ mà.
Khỏi phải nói, bọn tôi tròn xoe mắt ra mà nhìn. Hóa ra bên trong cái lốt hổ báo hồi nãy là đây sao?
– Mày có hiểu chuyện gì đang xảy ra không Lịch ? – tôi khều nhẹ tay áo nó.
– Bố chịu.
– Chắc người ta trêu thôi không có chuyện gì đâu. – Ngọc Mai nép vào phía sau tôi giờ mới lên tiếng.
– Mong là vậy.
Trong khi ấy thì bên kia, hai thanh niên có vẻ vẫn đang cãi vã. Và cuộc cãi vã ấy chỉ kết thúc khi tiếng của một người con gái cất lên:
– Đã bảo là để em tự đi rồi mà.
Tôi giật mình, giọng nói vừa rồi sao nghe quen vậy? Chẳng lẽ là…
– Linh? – tôi buột miệng gọi.
Giờ thì đến lượt hai thanh niên kia ngạc nhiên nhìn tôi.
Nghe thấy gọi, chắc cũng biết người quen rồi. Cô gái ngồi sau xe ông anh kia liền nhảy xuống, đúng là Linh thật. Cô nàng trông thấy tôi cười tít.
– Tưởng ai, hóa ra Nghĩa đó hử?
– Em quen thằng ku ấy à? – ông anh to con ấy ngoái cổ lại hỏi Linh. Tôi cũng nhận được câu hỏi tương tự từ thằng Lịch.
– Bạn thân em đấy.
– Thì ra là người nhà,thế mà tí thì thằng ôn này nó đánh nhầm.
– Đùa, em đã làm gì đâu.
– Mày mà làm gì thì giờ to tội rồi.
Xong thì anh ta xuống xe, tiến về phía chúng tôi, chìa tay ra.
– Chuyện cũng là đùa vui với cả hiểu nhầm cả, thôi thì có gì bọn em cho thằng em anh xin lỗi.
Tự nhiên, tôi có một cảm giác gì đó thật thân thuộc. Hình ảnh một bậc đàn anh tuy trông ngoài cứng rắn nhưng lại là người hiểu lý lẽ, có trước có sau. Đứng trước người thanh niên ấy, tôi cứ ngỡ như là đang đứng trước oppa Vĩnh của tôi vậy.
– Dạ không có gì đâu anh.
– Anh cũng mong vậy.
– Vâng. Em tên Nghĩa, đây là Mai, bọn em học cùng lớp Linh. Với cả đây là Lich, bạn em.
– Ừ, anh tên Vinh.
Gì cơ? Chắc trêu chứ, hai ông này kiếp trước là anh em với nhau hay sao mà, cả tên với cả tính đều na ná nhau thế này.
– Thôi mấy đứa đi học đi, muộn rồi đấy.
– Vâng.
– À mà tí nữa ra chơi tiết một chú ra quán nước đằng kia anh em mình nói chuyện cái nhé.
– Dạ?
– Yên tâm đi. Nói chuyện theo nghĩa đen mà.
– Vậy được ạ.
Thế rồi hai cái xe máy rú ga phóng đi thẳng.
– Hú hồn. – Giờ thì thằng Lịch mới thở phào nhẹ nhõm.
– Thôi đi nhanh đi, có khi vào lớp rồi ấy.