Phần 25
– Yến ơi, làm người yêu tớ nhé…
Không được, thế thì bình thường quá.
– Hoàng Yến, cậu có biết là từ khi bên cậu. Mọi thứ xung quanh, tớ đều cảm thấy dường như trở nên ngọt ngào nhất…
Cũng không, nghe sến sẩm quá.
– Hoàng Yến à. Tớ…
Sao khó nói thế này hả trời?
Tôi khẽ đấm đấm vào trán mình rồi nằm vật xuống giường. Cũng quen nhau lâu rồi, thân thì chắc cũng thân rồi. Mà sao tôi vẫn chẳng dám ngỏ lời yêu với nàng. Lần nào cũng định nói, nhưng mà rốt cục vẫn chẳng dám.
– Nghĩa ơi, dậy đi học đê
Ngọc Mai gõ cửa phòng tôi, gọi với vào bằng giọng ngái ngủ.
Hay là hỏi Ngọc Mai? Liệu có nên không nhỉ? Đằng nào cậu ấy cũng biết, chắc hỏi cũng được. Huống hồ, Ngọc Mai cũng chơi thân với Hoàng Yến rồi. Cộng thêm con gái với con gái, dễ hiểu nhau hơn. Có lẽ tôi nên hỏi hơn.
…
– Gì cơ? Dạy cậu tỏ tình á?
– Suỵt… be bé thôi, bọn nó nghe thấy bây giờ.
Có vẻ nghe loáng thoáng thấy gì đó. Thằng Nhật quay lại hỏi:
– Có chuyện gì mà thầm thì to nhỏ thế hai bạn trẻ.
Cái thằng chuyên hóng hớt có khác, nói bé thế mà cũng lọt vào tai nó được.
– Thôi tí lên lớp nói tiếp nhé.
– Ừm…
…
Tôi ngồi phịch xuống ghế, thằng Trường, thằng Huy còn chưa đến. Hai thanh niên này tí lại tranh nhau chỗ cho xem.
– Đây… có hỏi gì hỏi đê. – Ngọc Mai ngồi xuống đấm nhẹ vào vai tôi.
– Thì đấy… hỏi gì đâu. Chỉ là muốn cậu tư vấn để tỏ tình với Yến thôi.
– Giờ lại muốn nói lời yêu à? Hi hê.
– Thì nghĩ chắc tình cảm nó chín muồi rồi, nên cũng định… hì hì
– Nói thật thì… tớ cũng không biết đâu, cơ mà con gái muốn nghe lời cậu nói thật lòng cơ. Cho nên cứ theo lời trái tim mách bảo mà tương vào, kiểu gì Yến cũng kết đứ đừ cho mà xem.
– Cậu nói thế thì chung chung quá.
– Chứ sao nữa, nghĩ ta đây là chuyên gia à?
– Hì. Thôi cảm ơn nhé, tớ sẽ suy nghĩ.
– Ừa, tự tin lên.
Trong thoáng chốc tự nhiên khuôn mặt của Ngọc Mai trở nên buồn bã, như có cái gì ấy nghẹn ngào mà không nói nên lời. Khi nhận ra cái nhìn của tôi thì nàng bối rối quay đi chỗ khác, ngượng ngùng hỏi tôi:
– Cậu… nhìn gì vậy?
– Có vẻ như… cậu có tâm sự gì buồn à?
– Uhm… không đâu có.
– Cứ nói thật đi. Chẳng lẽ…
– Chẳng lẽ sao? vội – Nàng vội cướp lời.
– Cậu không vui khi tớ ngỏ lời với Yến à?
– Ơ ơ… hâm à? Làm gì có chuyện ấy.
Tôi gãi đầu:
– Lại tưởng mỹ nhân như cậu lại có ý gì với tớ nữa.
– Mơ đi cưng. Plè… – rồi nàng bật cười.
– Vậy thì cái vẻ mặt hồi nãy là do đâu?
– Chỉ là… – nàng lại trầm xuống – cuối cùng cậu đã dám thổ lộ ra, còn tớ thì…
– Mới nghĩ đến thôi chứ đạ dám nói đâu mà.
– Xí, thế mà có người ảo tưởng. Nghĩ mình có ý với người ta mới sợ chứ.
– Ha ha… thì tại không biết mà.
– Cậu thì có bao giờ biết cái gì đâu.
– Hì… Thế còn cậu?
– Còn tớ là sao?
– Không định thổ lộ à?
– Đâu có tia hi vọng nào đâu mà thổ lộ.
– Biết được à?
– Biết được mà.
– …
– Thôi nhé. Tớ về đây, không Yến thấy thì thầm to nhỏ lại ghen cho.
Tôi mỉm cười nhìn theo nàng quay đi, có vẻ cô gái này đeo trong mình khá nhiều tâm sự. Mặc dù đã kể cho tôi biết, nhưng tôi cảm giác như những thứ tôi biết còn thiếu gì đó ấy.
Sau này, nhiều khi tôi ước lúc ấy có thể biết được tôi thiếu những gì. Giá như tôi hiểu được, thì chắc là tôi đã không bỏ phí quá nhiều thời gian để giờ ôm tiếc nuối rồi.
Có những thứ mà khi bạn sở hữu, bạn không biết rằng mình đang có nó. Để đến lúc nó tuột khỏi tầm tay, bạn mới biết giá trị của nó với mình quan trọng như thế nào. Thì có lẽ lúc ấy cũng đã quá muộn màng rồi. E là chỉ còn có sự hối hận đang chờ đợi bạn mà thôi.
Quay lại lúc ấy, trong khi đang suy nghĩ xem tôi có nên hay không nên ngỏ lời với Hoàng Yến. Thì thằng Trường đã đến từ lúc nào mà tôi chẳng để ý.
– Đùa, mày như ma thế? Đến chả có tiếng động gì cả.
– Cứ phải tạo tiếng động mới được coi là đã đến rồi à?
– Nó cũng kiểu kiểu ấy mới được.
Cũng vừa lúc ấy thằng Huy cũng hớt ha hớt hải chạy vào như chó đuổi.
– Mày vội làm gì? Chạy cũng có tranh được chỗ nữa đâu. – thằng Trường khoanh tay nhìn nó cười cười.
– Chúng mày… – nó chống tay cuống đầu gối, thở không ra hơi – chúng mày không biết… tao vừa thấy gì đâu…
Tôi nhăn mặt nhìn nó:
– Mày mà không nói thì đến bố tao cũng chẳng biết.
– Để… tao còn thở…
– Mày thấy có ai không cho mày thở không?
– Thôi… tao nói đã… không thì hết nóng…
– Thế thì nhanh lên, tao không đợi được.
Nó nghỉ một lúc như để lấy hơi, rồi kể:
– Tao đi học cùng bạn. Vừa đến cổng trường nhày xuống thì gặp một cảnh…
– Cảnh gì? – hai thằng tôi đồng thanh.
– Lớp trưởng đèo bí thư trên xe. Trông tình cảm lắm.
– Thật á?
– Chẳng lẽ bố cập tốc chạy vào đây để lừa hai đứa chúng mày à? Kia chúng nó vào rồi kìa.
Nó nói rồi chỉ tay ra ngoài cửa lớp. Tôi nhìn theo, hai anh chị cán bộ lớp cũng vừa vào tới. lén trao cho nhau một ánh nhìn thoáng chốc rồi ai về chỗ người nấy.
Khi nhìn về chỗ ngồi, nó có vẻ chột dạ. Cũng phải thôi, đi vào lướp mà thấy ba thằng ngồi cùng bàn đều hướng lên mình một ánh mắt giao xảo, khác với thường ngày thì ai chẳng giật mình. Lại còn nhếch mép cười đểu nữa chứ.
Cu cậu chẳng hiểu chuyện gì đang xả ra, đặt cặp xuống ghế, nhìn bọn tôi dò hỏi:
– Bọn mày nhìn gì thế?
– Nhìn mày. – ba thằng cùng đồng thanh.
– Bộ mặt tao có dính nhọ nồi à?
– Làm gì có. Mà có thì bí thư đã nhắc rồi. – tôi đùa cợt.
– Mày nói gì? Tao… không hiểu.
– Thôi giả lớ làm gì. – thằng Huy chen vào giữa – anh em bọn tao nhìn thấy hết rồi.
– Nhìn cái gì cơ? Tao chả hiểu bọn mày đang nói gì cả. sao lại có bí thư ở đây.
Nghe vậy, thằng Huy khẽ thở dài:
– Haizz… thế thì phải cho cả lớp xem bằng chứng rồi.
Nó rồi nó móc điện thoại trong túi ra, khẽ đưa dập dình lướt qua. Dù hơi nhanh nhưng tôi cũng nhìn được trên màn hình cảm ứng to đùng của con nokia X6 (thời ấy thế là lớn rồi) bức ảnh của cặp đôi đi trên một chiếc xe đạp. Nhìn từ đằng sau, chẳng khó để có thể nhận ra đó là hai nhân vật chính trong chủ để mà bọn tôi đang đề cập đến.
– M… mày lấy cái này… ở đâu?
– Ơ, sao phải lấy nhể? – thằng Huy thản nhiên – do tao chụp mà, mày xem cái áo trong ảnh chả là cái mày đang mặc là gì? Lạ nhể, như Mai với thằng Nghĩa này chúng nó ở một nhà thì mới đèo nhau đi chứ. Còn hai bạn, mỗi người nhà một đằng, mà lại đi cùng nhau đi học. Thế là sao nhỉ?
– Còn gì nữa, – thằng Trường giờ mới lên tiếng – chắc có uẩn khúc gì rồi.
– C…cái này… – trông thằng Nam ấp úng chằng nói nên lời đến mà buồn cười.
Thằng Huy bấm bấm gì trên mặt màn hình rồi vuốt cằm xuýt xoa:
– Chết thật. mình chụp ảnh đẹp quá.
– Đâu đưa tao xem nào. – tôi nói rồi phóng tay chộp lấy cái điện thoại, hết nhìn vào ảnh rồi nhìn lên thằng Nam – thế này đâu nhầm được nữa. Mà sao hàng quan trọng như vầy mà giờ mày mới cho bọn tao biết thế?
– Bất ngờ bao giờ cũng vui mà.
– Được…
“pực”
Tôi còn đang định nói thêm, nhưng vèo một cái. Tôi chằng còn cầm điện thoại nữa, mà nó đang trên tay thằng lớp trưởng rồi.
– Này thì hàng quan trọng. – nó vừa nói vừa lướt ngón tay trên cái máy ấy, rồi để xuống mặt bàn – thế là xong.
Thôi thế là đi tong rồi…
Tôi mới chỉ nghĩ đến đấy, thì thằng Huy đã vươn tới. Nhìn thằng Nam với đôi mắt long lanh đầy giả tạo.
– Tao rất lấy làm tiếc.
Trong khi cả thằng Nam và hai thằng bọn tôi còn đang lớ ngớ chưa hiểu gì thì nghe thấy tiếng nói vọng xuống từ bàn trên :
– Gì thế Huy ?
Là Vân Anh, một trong những bà tám lớn của lớp. Nó giơ điến thoại lên, nhìn thằng Huy hỏi. Thằng Huy không trả lời, chỉ cười,với lấy cái điện thoại rồi ngồi xuống.
Cũng chẳng đợi lâu, một lúc sau là bà cô kia cũng tự tìm ra được câu trả lời trên màn hình điện thoại mình.
– Hô hô, chúng mày ơi có hàng nóng.
Trông thấy nó vẫy, bọn cái Hạnh, cái Hường xung quang xúm lại xem. Bà tám Oanh từ dưới lớp nghe thấy cũng loi choi chạy lên hóng hớt.
Chụm đầu vào một hồi. Cả đám ấy chả ai bảo ai, ngoi lên nhìn thằng Nam mà cười.
Khỏi phải nó trông cu cậu lúc ấy thé nào. Nhìn mặt nghệt ra, như thằng phải tội.