Phần 23
Từng cơn gió nhẹ thổi xào xạc khẽ khàng đung đưa đám lá khô trên nền vỉa hè. Thỉnh thoảng lại có vài chiếc lá khác rời cây đung đưa xuống nhập hội chung vui cùng đám bạn. Nắng đã trải dài trên con đường trước mặt. Tôi khẽ ngước nhìn lên, mặt trời cũng đã lên từ từ, nhưng những ánh nắng va vào người tôi cũng chẳng được oi ả như hồi đầu năm. Những đám mây lưa thưa, rải rác cách xa nhau , nên trả lại xung quanh một phông nền xanh biếc, bầu trời nhìn từ đây cảm tưởng cũng cao hơn so với bình thường.
– Haizzz…
Một tiếng thở dài đỏng đảnh kéo tôi trở lại.
– Sao thế?
– Trông cái mặt kìa. Đi ăn với người ta mà tỏ ra chán nản thế là sao?
– Ơ… – tôi gãi đầu – Trông tớ vậy hả, xin lỗi nhé.
– Có vẻ Yến đi mới thích, còn Mai chả quan trọng nhở?
– Đâu có. Tớ mời cả hai mà. Ai đi cũng đều vui mà.
– Xí, trông chả giống tẹo nào.
– Thôi, đến nơi rồi kìa. – tôi nói rồi chỉ về phía thằng Huy đang vẫy vẫy gọi – sang ăn thôi.
Nói rồi tôi kéo tay nàng sang nhâp hội. Đến nơi đã thấy năm hộp xôi bày trên bàn.
– Sao lâu thế? – rồi nó ngó nghiêng nhìn đằng sau tôi – tao tưởng mày gọi hai bạn con gái theo mà?
– À, Yến bận làm bài tập. Không ra được.
– Thế nên mới có người đang tiếc đứt ruột đây. – Ngọc Mai vừa nói vừa liếc xéo sang tôi.
– Ha ha, cậu vui tính thật. – thế rồi nó chạy ra kéo ghế mời nàng ngồi xuống – thôi, bỏ chuyện ấy đi, ăn đi nào.
– Ây dà… ga lăng phết nhầ – nàng khều tay tôi – nhìn bạn mà học hỏi.
– Xồi ôi, có tay tự đi mà kéo, chờ ai?
Đang mở nắp hộp để ăn thì điện thoại tôi khẽ rung lên trong túi.
Hoàng Yến à?
Không, là thằng Phi.
” – Đan Mạch thằng con trai mất nết, đi ăn sáng chả rủ bố. Tí vào cầm thêm hộp vào không nát đòn.”
May quá, sẵn đang không biết giải quyết thế nào về một hộp còn thừa kia.
– Này.
Nghe thằng Huy gọi, ba đứa bọn tôi buông thìa ngẩng lên.
– Gì thế?
– Đố cả bàn biết, “dog” nghĩa là gì?
– Gì cơ? – tôi hỏi lại.
– Dog nghĩa là gì?
– Nghĩa là chó.
Nói buông mồm xong tôi mới biết là mình bị hớ, nhìn ra thì hai thằng ôn đang đập bàn, co cẳng cười khanh khách. Ngọc Mai cũng bụm miệng lại mà cười. Tôi lườm thằng Huy:
– Mày chơi tao đúng không?
– Haha, đâu ai chơi gì bạn đâu. Tớ hỏi thật mà. – nó huých tay thằng Trường – đúng không mày?
– Ờ. Ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
– Chúng mày được. – tôi hậm hực… nhưng vẫn xúc xôi ăn ngon lành.
– Nhìn cái mặt kìa. Vậy sao ăn nổi. – Ngọc Mai nhìn tôi khúc khích.
– Thôi ăn đê kẻo mất năng suất.
Y lời, đứa nào đứa đấy xúc lia lịa, chả nói với nhau câu nào nữa.
…
Tiết học cuối.
– Cả sáng nay sao mặt mày nghệt ra thế? – được hôm ngồi gần tôi thằng Huy hỏi han nhiều ra phết.
– Do mày chứ thế nào.
– Mịa, vẫn tức vụ hồi sáng à?
– Chứ sao nữa.
– Thằng… đàn ông con trai mà giận dai như nịt.
– Đan mạch có con gái phải khác chứ.
– Nhì nhà nhì nhằng.
Đang dở cuộc nói chuyện thì:
– Anh Huy!!! Anh Nghĩa!!!
Giọng thầy Thành ở trên bục giảng làm hai thằng bọn tôi giật mình ngơ ngác nhìn lên bảng, đáp theo cảm tính.
– Dạ?
– Nói chuyện gì mà oang oang lên thế?
– Dạ… không ạ.
– Anh Huy nay chán nói chuyện với anh Trường à mà quay ra buôn với anh Nghĩa vậy?
– Dạ… bọn em…
– Không nói nhiều… cầm vở lên đây.
Thế là hai thằng lách người, lò dò lên bảng
Rồi tiu nghỉu ra về, mỗi thằng một nỗi niềm riêng. Nó thì lo vì lười chép bài, tôi thì ngại vì khi lén nhìn ra, Hoàng Yến đang nhìn tôi không hài long cho lắm.
Một lúc sau, có vẻ thầy đã xem xong. Gấp hai quyển vở lại, đưa cho thằng Tú ngồi bàn đầu cầm xuống trả cho bọn tôi.
– Tài thật, không hiểu sao mà chúng nó miệng thì nói chuyện mà vẫn chép được bài. – câu nhận xét của thầy làm mấy đứa trong lớp cười khúc khích.
– Chuyện. Bọn em đang hỏi bài nhau mà thầy. – thằng Huy nhận vở từ tay thằng Tú, ngóng lên hóng hớt.
– Thế thằng nào hỏi thằng nào?
– Nghĩa nó hỏi em mà thầy.
– Giỏi. thế mà người ta chép đủ, anh thì thiếu mấy đoạn là sao?
– Cái ấy là… là…
– Là ngồi xuống, không nói chuyện nữa không là tôi ghi vào sổ đầu bài đấy.
– Dạ, thôi em ngoan mà thầy…
Cho chừa cái tội liên thiên. Cú ngồi im thì chả ngồi lại cứ thích nói nhiều.
Một lúc sau là trống hết giờ cũng đã điểm đang xếp xách vở vào lại cặp thì thằng Huy khều khề tôi.
– Gì?
– Tí chiều viết hộ tao cái đơn xin nghỉ học.
– Mày đi đâu?
– Đi Đại Lải.
– Cứ thế mà đi à?
– Yên tâm. – nó vỗ vào cái cặp đang đeo trên người – trong này đủ hết rồi.
– Mày mang lắm tiền thế á?
– Điên, quần áo đấy. Chứ tiền to gần này có mà đi buôn thuốc phiện à?
– Thì tao biết đâu được.
– Thế giúp được tao không?
– Thôi mày bảo thằng đệ mày ấy, tao ngại viết mấy cái ấy lắm.
– Vậy mày viết hộ tao nhé, được không? – nó khoác vai thằng Trường tỏ ra thân thiện nhất có thể.
– Yên tâm, cứ tin tưởng ở tao.
Thế là cu cậu tót thằng ra ngoài cửa, chẳng để ý sau lưng có một nụ cười nham hiểm trao cho nó. Tất nhiên, không phải tôi.
– Mày định làm gì thế?
– Làm gì là làm gì? Bạn nhờ thì mình giúp chứ sao. Thôi về đi.
Nói xong nó cũng xách cặp lên và phắn
Tôi nhìn theo, lắc đầu cười trừ.
– Có ra nhanh lên không? Đứng ở đấy cười khềnh khệch gì đấy.
Ngọc Mai từ đằng sau lớp. Đu lên cái bậu tường, bấu vào hai cái thanh sắt của song cửa sổ. Chu mỏ vào gọi lớn.
– Ờ ờ… ra gay đây. – tôi vơ vội sách vở vào nhảy ngay ra ngoài.
Lấy xe xong đạp một mạch về nhà, ăn uống tắm rửa ngủ nghỉ cho nhanh chiều còn đi học thêm hai ca hóa với toán trên trường.
…
Sáng nắng mát mà trưa nắng rát, may mà có cái ô hồng che không thì chắc tôi cứ gọi là rám hết làn da bánh mật. Chẳng hiểu sao có nhứng đứa mặc thì toàn áo cộc quần cộc mà chẳng bao giờ đen, nhìn lại mình thì chỉ có đen hơn chứ đâu có lúc nào trắng lên được. Được như Ngọc Mai có phải là tốt không. Mấy đứa con gái đồng trang đồng lứa thì cứ như là ninja không bằng, trang bị tận rang tận tóc, đầu đội mũ, miệng bịt khẩu trang, người mặc áo dài, chân còn mang cả bít tất, tay còn có cả ô. Trong nàng thì vẫn mặc áo ngắn tay thoải mái mà da dẻ cứ như trứng gà bóc, trông chả khác mấy cô quảng cáo kem dưỡng da tí nào cả.
Đến lớp thì tôi thấy mấy đứa đang chụm đầu vào một tờ giấy trên bàn giáo viên mà khúc khích cười. Tôi lò dò lên xem thử, nhưng vì nhiều đứa xem quá nên tôi chỉ đọc được mấu chữ to to nổi bật
“Đơn xin nghỉ học”
Thế thì có gì mà cười nhỉ? Tôi lại quay về chỗ mình, nửa đường thấy thằng Trường đang ngồi cười cười nhìn lên tên ấy, tôi mới chực nhớ ra.
Lẽ nào là cái đơn này nó viết hộ thằng Huy?