Phần 21
Nằm xoay xoay cái điện thoại trên tay. Tôi nhớ lại khoảng thời gian lúc đầu giờ tối, vẫn băn khoăn về biểu cảm của Ngọc Mai khi ấy. Nhìn lên dãy số dài trên màn hình, mà tôi lại thở dài ngao ngán chẳng biết nên làm sao.
Nhớ lại chuyện cũ, lúc nói chuyện với tay Tuấn. Nghĩ cho cùng dù cho hai đứa ở cùng nhà, thì có thêm số của Ngọc Mai vẫn tiện cho việc liên lạc hơn. Vậy nên khi nàng trổ tài nữ công gia chánh dưới bếp. Tôi thấy điện thoại nàng để trên bàn nên liền cầm lên.
Đúng là máy của con gái có khác, vừa vào đập ngay vào mắt là cái giao diện toàn màu hồng, lại còn điểm thêm vài cái biểu tượng kẹo mút, gấu bông các kiểu cho thêm phần nữ tính. Cầm một lúc rồi bấm gọi vào số của tôi, lạ cái là nàng đã có số tôi từ bao giờ mà còn lưu là Nghĩa Ngờ Nghệch mới đau chứ. Bực bực tôi vào đổi luôn tên ấy thành đầu số tổng đài của nhà mạng. Mục đích cũng để đùa nàng cho vui. Nhưng giờ không biết có hợp lúc không nữa. Thôi cứ thử xem vậy.
– Hệ thống nhận được yêu cầu kích hoạt dịch vụ LeuLeu trên thuê bao của quý khách, để xác nhận vui lòng soạn tin Yes gửi lại vào đầu số này. Sau đó, kể từ ngày hôm sau quý khách sẽ nhận được những thông tin thời sự nóng hổi nhất. Cước dịch vụ: 30000d/ngày. Trân trọng.
Thời ấy nhắn tin toàn teencode. Cho nên lạch cạch mấy cái nút một hồi tôi mới viết xong. Kiểm tra lại một lượt rồi tôi gửi luôn.
Một lúc sau.
– Trừ thế này để chết người à, giời đất?
Nghe thấy tiếng tru tréo bên phòng bên mà tôi bấm bụng cười. Lòng cũng yên tâm hơn vì nghe giọng điệu ấy chắc hẳn lại quay lại là Ngọc Mai của mọi ngày rồi.
Máy tôi lại rung lên chập nữa, mở ra xem, chỉ vỏn vẹn một tin nhắn ngắn cũn cỡn từ số của nàng.
“No”
Có vẻ biết sợ rồi đây, không dám xác nhận dịch vụ. Hê hê.
“Xin lỗi, cú pháp của quý khách chưa được xác nhận. Xin vui lòng kiểm tra lại.”
Đến đây chắc có người đang hoang mang rồi. Tôi thích chí ra trò.
Rồi tiếp theo nào là “huy” nào là “off”, lại còn “xoa” với cả “tu choi” các kiểu con đà điểu lần lượt trôi đến máy tôi. Và lần nào nàng cũng nhận được một tin nhắn y hệt cái tôi vừa gửi. Sau đó chắc nàng hết cách rồi, không thấy nhắn gì nữa.
Đang cười tự mãn trên giường, tôi giật mình khi nghe thấy tiếng người ngoài ban công, dường như đang nói chuyện.
– A lô, em chào chị ạ. Chị ơi chị cho em hỏi…
Thôi xong, nghe đến đây là tôi xác định được ai đang nói chuyện với ai rồi. Rón rén tôi ra cửa phòng mình nhẹ nhàng đóng lại rồi chốt trong luôn. Nhìn vào, may là cái cửa còn lại của phòng hướng ra ban công vẫn còn khép. Tôi khom khom người khe khẽ cài lại cái then cửa rồi lui vào giường, ngồi nín thở chờ đợi.
Y như rằng vài giây sau là có luôn mấy tiếng đập cửa dồn dập ngoài ban công.
– Ai thế? – tôi gọi vọng ra.
– Đồ khốn, mở cửa mau.
– A Mai à? Có chuyện gì vậy?
– Không phải giả lớ, có mở không thì bảo?
– Ngu gì. Mở để sư tử Hà Đông ăn thịt à?
– Á à… lại còn dám so sánh tầm bậy nữa. Nhanh lên, không chụy đạp cửa vào bây giờ.
– Ngon thì đạp đi xem nào.
“Ầm”,”rầm… rầm…”
Mẹ ơi. Làm thật hả giời? Tôi nhào đến đè ngay vào cửa cho tiếng đập nó đỡ to.
– Này, cậu làm gì thế?
– Biết rồi còn hỏi. Muốn tự mở hay để mẹ cậu lên đây?
– Ớ đừng – tôi nghe ngóng – không đạp nữa à?
– Không. Đau chân ồi.
– Sức trâu sức bò cũng đau à?
– Này nhá, đừng thấy người ta lành mà bắt nạt.
– Úi xời, lành sành ra mỡ.
– …
– …
Sao đột nhiên im lặng vậy? Vừa còn cãi nhau rôm rả mà.
– Sa…
– Nghĩa này. – câu mà tôi đang định hỏi bị cắt ngay lập tức.
– Ờ, sao?
– Lên sân sau tầng trên nói chuyện được không?
– Ớ hờ hờ, cứng rắn không xong, quay lòng dụ dỗ à? Tớ không dễ bị mắc lừ…
– Tớ sẽ lên trước đợi.
Lại một lần nữa tôi bị cắt lời, hai lần liên tiếp. Tôi tự hỏi không biết điều gì khiến cho Ngọc Mai có vẻ vội vã như vậy.
Hay là nàng vẫn định lừa tôi nhỉ?
Sau một lúc đắn đo, tôi mới dám hé cánh cửa phía cầu thang và đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Không có ai. Nhảng bước chân đến phòng cái Hạnh thò mặt vào xem.
– Uề…
Nó giật mình đến nỗi đánh rơi cả quyển sách xuống bàn.
– Đồ đểu. Thập thò làm giật hết cả nảy.
– Mày mà cũng biết giật mình cơ?
Rồi tôi đảo mắt quanh phòng một lượt như để chắc chắn là nàng đang không ở đây.
Dường như biết ý của tôi, con Hạnh te quay ra, hất hàm về phía lối cầu thang.
– Lên đi, không chị ấy chờ.
Tôi nheo mắt trao cho nó một ánh nhìn kiểu khó hiểu, rồi nhún vai đi lên tầng trên. Vừa đưa người ra ngoài sân thượng, đã thấy nàng đứng vịn vào bên mép tường, trông như đang nhìn về phía xa xa. Gió đêm nâng lên rồi khé tinh nghich vuốt mái tóc nàng bay bồng bềnh, dù tối nhưng tôi vẫn nhìn ra được cái màu hung đỏ “bẩm sinh” của nàng.
Nào nào, lại định hóa thân tiếp hay sao đây? Tôi cất lời:
– Có chuyện gì mà lôi kéo tớ lên đây vậy?
– A – nàng hơi giật mình – Nghĩa, cậu lên rồi à?
– Ừ. Có chuyện gì thế? – tôi lặp lại câu hỏi hồi nãy.
Nàng hít vào một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, nhìn tôi ra vẻ đắn đo:
– Bắt đầu sao giờ nhỉ? Uhm… thật ra có một chuyện xảy ra với tớ vào ngày trước, có thể nói nó khá sốc và khó có thể nào mà nhạt phai đi được. Nó gắn sâu vào tiềm thức đến nỗi mỗi lần nhắc đến là tớ lại rùng mình nhớ lại ngay.
– Liên quan gì đến chó à?
– Hả? Ơ… ừ…chó, chó dại.
– Đừng bảo xong cũng sợ chó như tớ nhá.
– À, không. Tớ không sợ nhưng cái kỉ niệm ấy luôn ám ảnh tớ.
Thảo nào mà lúc anh Vĩnh nói đến chó dại nàng lại có biểu hiện như vậy. Ẩn sau mỗi hoàn cảnh, luôn có những câu chuyện riêng.
– Vậy đó là chuyện cậu muốn kể với tớ à?
– Ừm, nhưng chưa hết đâu.
– Vậy cậy nói tiếp đi. Tớ vẫn nghe mà.
– Thật ra chuyện ấy ngoài tớ ra còn ảnh hưởng đến một người bạn khác của tớ.
– Có cả người khác cơ à? Cậu ấy có sao không?
– Tớ thì chịu hậu quả về mặt tinh thần, còn cậu ấy cá tinh thần lẫn thể xác.
– Oài… oài… nghe ma mị vậy?
– Thật mà.
– Thế vấn đề của cậu giờ là gì?
– Thật ra… tớ bị áy náy với cậy ấy í, tớ là người lôi vào mà.
– Chuyện xảy ra lâu chưa?
– Khoảng mười năm về trước.
– Mười năm? Đừng nói là cái thằng đầu đất lọt vào mắt xanh của cậu đấy nhá.
– Ừ… cậu ấy đấy.
– Thế thì áy náy làm gì, nó coa người yêu rồi còn.
– Kể cả thế thì cũng…
– Thôi bỏ đi, cái kí ức đấy nó ám ảnh cậu cả chục năm là quá nhiều rồi. Giờ gạt nó ra rìa đi. Mình sống cho hiện tại với tương lai nữa, chứ đâu phải nguyên quá khứ. Nếu tớ là cái thằng ấy chắc cũng không chấp nhặt gì đâu, chuyện qua lâu rồi. mà chắc gì đạ là lỗi của cậu.
– Nếu là cậu, cậu bỏ qua thật à?
– Ừ, cái gì qua rồi thì cứ cho nó qua đi.
– Cái Hạnh đoán chuẩn thật. Nghe vậy tớ yên tâm rồi.
– Mà này, nó đã có người trong mộng, cậu trao tình cảm cho nó đã là quá lãng phí rồi, giờ lại còn lo mấy chuyện này nữa làm gì.
– Cậu không hiêu được đâu.
– Vậy thôi tớ xuống nhà đây, cậu cũng đi ngủ đi, đêm rồi. Sương rơi bây giờ đấy.
– Ừ – nàng đáp nhỏ nhẹ – à mà khoan…
– Gì…
Tôi vừa ngoái cổ lại đã đấy Ngọc Mai lao đến, tay lăm lăm nắm đấy tung một đòn về phía tôi. Phản xạ cực nhanh, tôi nghiêng mình né được đòn tất sát ấy trong chừng gang tấc. Chắc lại nhớ lại vụ hồ nãy đây mà. Thừa lúc nàng còn chưa kịp ra đòn tiếp, tôi vọt lẹ xuống tầng. Cứ chạy bốn bước một, không dám nhìn lại. Vừa được gắn cho cái mác chuyên gia tư vấn mà giờ đã bị hành hung rồi. Tới phòng, tôi lao vào ngay, đóng sầm cửa lại. Về đến hang ổ mà vẫn tim đập chân run, chưa hoàn hồn.
– Đồ khốn, có ngon thì đừng chạy.
– Có ngu mới không chạy, bần tăng ăn chay niệm phật, thịt ăn không được trường sinh bất lão đâu mà Bạch Cốt thí chủ cứ rình.
– Á à… mai thánh tăng khắc được ước.
– Ô kê, mai.
Xong là tôi xà ngay vào cái giường thân yêu mà ngủ.
“Kệ, vớ vẩn cho đi bộ, sợ gì.”