Phần 13
Gần sáng mới chợp được mắt mà tôi cũng chẳng được ngủ lâu. Đang nằm mơ màng thì có nhiều tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài len vào giường đánh động làm tôi thức giấc.
Tỉnh dậy được mấy phút thấy trên mặt tủ cá nhân có một cạp lồng gì đó đang nghi ngút khói. Rồi mấy bóng trắng đi vào.
– Bệnh nhân Trần Trung Nghĩa?
Tôi khẽ giơ tay lên:
– Dạ… Cháu ạ.
– Thấy đầu đỡ đau chưa?
– Cũng đỡ rồi ạ.
– Đỡ hay không để chú xem đã.
Nói rồi chú ấy, hình như là bác sĩ trưởng khoa hay sao ấy. Đến quan sát vết thương trên đầu tôi. Rồi quay sang hỏi cô y tá bên cạnh:
– Nhập viện hôm qua đúng không?
– Đúng rồi anh.
– Thể trạng vẫn yếu, thôi để mai thay băng – nói rồi nhìn tôi, tiếp lời – cố gắng ăn uống nghỉ ngơi cho khỏe nhá chiến sĩ.
– Vâng. Cháu cảm ơn ạ.
Xong thì chú ấy lại gọi hội sang phòng khác. Vừa đi xong thì mẹ tôi bước vào.
– Mẹ đi đâu đấy ạ?
– Bác sĩ vào khám bảo người nhà ra ngoài mà.
– À.
– Dậy rồi thì ăn miếng cháo đi đã này.
– Tí đã mẹ, con đã đánh răng rửa mặt gì đâu ạ.
– Khăn mặt mẹ dấp nước rồi cứ thế mà lau thôi. Còn răng thì đầu quấn băng, đi loạng choạng va vào đâu thì bỏ bố.
– Thôi mẹ, ai lại thế, hôi mồm chết. Mà con bị ở đầu chứ ở chân đâu ạ.
– Không được đi, không thấy bác sĩ bảo thể trạng còn yếu à?
– Nhưng mà… A, hay mẹ cầm hộ con cái chậu vào đây, con lấy cốc nước rồi hành sự luôn ở đây cũng được ạ.
Nghe cũng hợp lý nên mẹ tôi xuôi xị ngay.
– Ừ, để mẹ đi lấy.
Xong xuôi, tôi cũng quay ra nã được gần hết số cháo mẹ tôi mua về. Vừa ăn vừa hỏi chuyện.
– Nay mẹ không lên lớp à mẹ?
– Không, mẹ nhờ cô Uyên trông lớp hộ buổi sáng. Chứ không ai ở đây với mày?
– Mẹ bảo Mai hay cái Hạnh cũng được mà.
– Hai đứa nó đâu có ở nhà, Hạnh đi học trên lớp, còn Mai thì nay đi học quân sự buổi cuối.
– À nhê… con quên mất đấy.
– Mà chẳng biết chúng mày học hành thế nào mà choang nhau toác hết cả đầu. Hay là thù hằn với ai từ trước?
– Ầy, không. Tai nạn mà mẹ. Chứ con lành thế này đâu dám gây thù chuốc oán với ai đâu mẹ.
– Gớm. Lành sành ra mỡ.
– Thật mà. (Chớp chớp).
– Thế thì tốt. Đưa cạp lồng đây để mẹ đi rửa.
Tôi lại đặt lưng xuống, đánh một giấc ngon lành.
Bỗng Hoàng Yến từ đâu tiến về phía này, cầm tay kéo tôi đứng dậy và đưa tôi đi. Theo vừa qua ngưỡng cửa thì mọi thứ xung quanh tự nhiên sáng lóa lên rồi hòa lẫn vào nhau thành một màu trắng mênh mông, rồi thoáng chốc, cả một vườn hoa trải ra như một tấm thảm bao phủ lấy miền không gian rộng lớn ấy. Hoàng Yến quay lại nhìn tôi, mỉm cười rồi kéo tay tôi đi tiếp.
– Cậu đưa tớ đi đâu thế?
Nhưng nàng chẳng trả lời mà cứ kéo tay tôi đi tiếp. Nhìn về phía cuối con đường này vẫn hun hút, chẳng thấy điểm cuối đâu. Thôi kệ, đi với nàng thì đi đâu tôi cũng theo. Đang chạy tiếp thì một giai điệu phát lên, cứ ngỡ là nhạc dạo khi chúng tôi cùng bước lên thánh đường. Nhưng không, nhạc này không phải cái bài ấy, mà còn có gì đó… quen quen.
Tôi choàng mở mắt dậy, quơ tay với lấy cái điện thoại đang reo inh ỏi.
– Alo mẹ ạ?
– Ừ, dậy chưa?
– Con vừa dậy thôi ạ.
– Ừ, ở đấy một mình đừng nghịch gì. Có gì thì gọi cô y tá nhé. Mẹ về chuẩn bị bữa chưa, chút nữa mẹ mang lên nhé.
– Vâng.
Bật nhạc rồi bỏ điện thoại sang cạnh bên, tôi lại nằm xuống, phòng này có mỗi mình tôi nên yên ắng quá, được một lúc thiu thiu thì nhận được tin nhắn của Ngọc Mai.
– Bệnh nhân, tình hình sao rồi?
– Vẫn còn thở, học vui không?
– Cũng vui, lớp mình đang chuẩn bị thi nè.
– Nằm ở đây chán quá.
– Tí bọn tớ qua. Thôi tập đây , nói chuyện sau nhé.
Bọn tớ? Thế là có Hoàng Yến rồi. Hê hê.
Một lúc lâu lâu sau, mẹ tôi chở cái Hạnh đến xách theo cơ của tôi. Thật ra thì tôi cũng ý kiến là mua luôn ở ngoài cổng ấy cho gần đỡ phải đi lại, nhưng mẹ tôi vốn tính cẩn thận, sợ thằng con công tử bột này ăn đồ không an toàn nên phải đích thân nấu.
– Ớ chị Mai chưa về đây à sếp?
– Sao mày lại hỏi tao? Tao có biết đâu.
Anh giai thì tóe cả máu đầu mà nó vào thăm nó chỉ săm soi chị Mai của nó, thế mới đáng buồn chứ.
Nó ngồi xuống giường cạnh giường tôi, vừa đặt cạp lồng thức ăn và lấy từ khay đựng thức ăn ra, vừa nói:
– Thì tại sáng chị Mai có bảo là học xong vào đây luôn, em không phải chờ cơm mể.
– Thế thì chắc là chưa tan.
Mẹ tôi đặt túi hoa quả xuống tủ cạnh ấy rồi chỉ vào một cái cạp lồng khác.
– Mẹ dặn Mai rồi, đây là suất của con bé. Con cứ ăn đi.
– Hm… thế để con đợi Mai về ăn cùng luôn. Đằng nào con cũng chưa đói.
– Để tí nguội thức ăn cho.
– Nhưng bây giờ con không muốn ăn, cũng chẳng ăn được nhiều đâu mờ.
– Ừ, thôi được rồi. – mẹ tôi xuôi xị.
Tôi quay sang cái Hạnh.
– Cô cất hộ anh nhé.
– Ừa…
Cũng nói chuyện qua qua được vài câu, thì ngoài hành lang tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi về phía này. Cửa vờ mở ra cả lớp tôi ùa vào chật kín phòng. Hơi choáng ngợp trước sự đông đảo này, tôi cứ nhìn cả bọn chăm chăm mà không nói được gì, theo cuối là cô Hằng chủ nhiệm.
– Cháu chào cô…
– Cháu chào bác…
– Nghĩa…
– Chào em…
– Bla… bla…
Sau cũng vẫn là cô giáo lên tiếng.
– Cả lớp. Trật tự, không được gây ồn – Quay sang mẹ tôi – Em chào chị ạ, em là cô giáo chủ nhiệm của Nghĩa. Hôm qua, trong lúc học chẳng may xảy ra tai nạn. Nay cả lớp đến thăm Nghĩa luôn.
– Cảm ơn cô, quý hóa quá. Các cháu ngồi chơi đi.
Thế là cả phòng vang lên tiếng cười rôm rả. Tất nhiên không thể thiếu màn xin lỗi của thanh niên Mạnh, thủ phạm vẽ sẹo lên đầu tôi. Trên mọi phương diện mà xét nó đều là vô tình nhưng tôi cũng không trách gì cả.
Có lẽ mẹ tôi nhận ra vẻ e dè của cả bọn khi có sự hiện diện của người lớn nên cũng hiểu ý gọi cô Hằng ra ngoài nói chuyện. Đồng thời cũng bảo cái Hạnh chạy đi đâu đó.
Đúng như dự đoán, tiếng nói cười nhiều và thoải mái hơn hẳn.
– Cho tôi xin lỗi nhá ông. – thằng Mạnh nhìn tôi mà nói giọng khẩn thiết.
– Biết rồi, khổ lắm. Lỗi của tôi nữa chứ. Ông chẳng may thôi mà.
– Thôi, hai thằng mày bỏ chuyện ấy đi – thằng Phi nhảy vào, chìa điện thoại ra trước tôi.
Tôi nhìn nó khó hiểu.
– Mầy định nói chuyện gì?
Nó đá lông mày mấy cái.
– Ghi số điện thoại em gái mày vào đây cho tao.
– Nó năm nay mới lớp chín, chưa được dùng máy đâu.
– Mày lại giấu em gái chứ gì.
– Tùy mày, tin hay không cũng được.
Hoàng Yến bí thư (lớp tôi có 2 Hoàng Yến nhé) hình như nhìn thằng Phi không hài lòng.
– Ông vào thăm bạn ông hay là vào xin số thế?
– Ừ thì… – nó gãi đầu – thăm vẫn thăm, chơi vẫn chơi mà. Nhưng xin được số vẫn là tốt nhất. Lấy động lực cho những lần thăm tiếp theo.
Tôi và cả bọn phá ra cười. Thằng này cả trong lớp lẫn ngoài lớp lúc nào cũng khiến mọi người cười lên được.
Ngồi chơi thêm một lúc, cô và cả lớp cũng cáo từ ra về sau khi tặng tôi một món quà đặc trưng là cân đường hộp sữa. Và tất nhiên, Hoàng Yến cùng Ngọc Mai thì ở lại. Chẳng để ý, hai cô nàng này đã thân với nhau từ bao giờ.
– Cháu cũng học cùng lớp với Nghĩa nhà cô à?
– Vâng ạ.
– Trông cháu quen quen ấy, hình như cô cháu mình gặp nhau từ trước rồi đúng không? Hôm qua cô thấy ngờ ngợ nhưng mải để ý chuyện của Nghĩa nên cô quên không hỏi.
– Dạ, năm trước ấy cô, hôm họp phụ huynh kì hai cháu và mấy bạn nữ khác trong lớp có đi phục vụ nước uống ạ.
– Ô thế là năm trước cũng học cùng nhau rồi à?
– Lớp trưởng lớp cũ của con đấy mẹ.
– Cái bạn lớp trưởng mà được giáo viên chủ nhiệm khen nức nở về tác phong và tinh thần học tập đấy đây à? – mẹ tôi trầm trồ.
– Cô quá khen, cháu ngại.
– Đúng thì khen thôi cháu, cô thẳng tính lắm, sai là cô chê ngay. Nhưng thằng Nghĩa đây này, chẳng khen vào đâu được.
Lại cái điệp khúc kiểu ấy, với mẹ tôi, chẳng lúc nào hơn được nhân vật thần thánh là con nhà người ta cả. Chỉ có điều lần này nhân vật ấy được cụ thể hóa thành Hoàng Yến mà thôi.
– Thôi cháu ở đây nhé, giờ cô phải đi lên lớp rồi.
– Vâng ạ.
…
– Ơ, Ngọc Mai đâu rồi Yến?
– Tớ cũng không rõ.
Vừa đó thì cửa phòng mở ra, Ngọc Mai và cái Hạnh bước vào. Trên tay nàng đang xách một hộp cơm.
– Em chào chị ạ.
– Chào em.
Tôi nhìn ra Ngọc Mai, ngạc nhiên:
– Tớ tưởng mẹ tớ bảo cậu là bà nấu cả cơm của cậu rồi mà. Sao cậu lại mua tiếp vậy?
– Cái này á – nàng giơ túi nilon lên – đâu phải của tớ.
Tôi còn chưa nói được gì thì nàng tiế về phía Hoàng Yến và chìa tay ra.
– Trưa nay cậu ở đây ăn luôn với bọn tớ nhé.
– …
Hay quá Mai ơi. (*¯︶¯*)