Phần 57
Ngày hôm sau…
Hạnh Vi tỉnh dậy trên chiếc giường của mình trong khách sạn. Nàng cảm thấy đau đầu dữ dội và không thể nhớ ra là tại sao nàng lại ở đây…
– A, đau đầu quá! Mà tại sao mình lại ở đây? Mình nhớ hôm qua mình còn đang thích thú trải nghiệm căn phòng thực tế ảo… rồi sau đó… Sau đó như thế nào nữa nhỉ?
Hạnh Vi tự nói với bản thân, nàng cảm thấy hoang mang lo sợ khi không biết đã có chuyện gì xảy ra với mình.
Nàng ngay lập tức tốc mền ngồi dậy định gọi cho lão Hùng thì khi mở điện thoại ra nàng thấy có một tin nhắn gửi đến cho mình:
– Vi à, khi em đọc được tin nhắn này thì hãy bình tĩnh vì mọi chuyện không có gì phải lo hết. Hôm qua khi đang trải nghiệm thực tế ảo thì bỗng nhiên em bị ngất xỉu giữa chừng, người của MAXYM đã giúp đưa em trở về khách sạn an toàn. Còn về phần anh, hôm qua anh nhận được thông báo có người thân ở quê bị mất, anh phải lập tức bay về nước để lo đám tang cho người thân. Anh xin lỗi vì cùng em đi nhưng lại không thể cùng em trở về. Khi về Việt Nam thì em cũng không cần liên lạc với anh, khi nào anh xong chuyện nhà thì sẽ quay lại studio gặp em… Mạnh Hùng.
Hạnh Vi đọc xong tin nhắn thì nửa yên tâm nửa buồn bã… Yên tâm vì biết hôm qua nàng chỉ là bị ngất đi chứ không có gì to tát, buồn bã là vì… không có lão Hùng đi cùng nàng về nước. Nàng cũng không biết sao lại thấy buồn như vậy… Lão Hùng có là gì với nàng đâu chứ?
Và rồi Hạnh Vi cũng mau chóng bỏ qua suy nghĩ vẩn vơ của mình. Nàng nhanh chóng thu gọn hành lý để bay về nước đoàn tụ cùng chồng… Chuyến đi sang Singapore này Hạnh Vi cảm thấy thật nhàm chán.
7 ngày sau kể từ ngày Hạnh Vi về nước…
Đây này cũng là lúc “tạm ước” giữa Hạnh Vi và Dương Uy hết hiệu lực. Đêm nay Hạnh Vi phải đến gặp anh ta, anh ta nói rằng có một tiết mục đặc biệt dành cho nàng.
8h tối, Hạnh Vi bận cho mình một bộ váy đen hai dây cách điệu, trông nàng vừa gợi cảm vừa sành điệu. Đêm nay Thế Bảo cũng báo bận không thể về sớm nên Hạnh Vi cũng được dịp “đi đêm” mà không phải lo báo cáo với chồng…
Hạnh Vi trong bộ váy xinh đẹp ngồi ở ghế trước của chiếc xe sang trọng để Mike đưa nàng đến chỗ của Dương Uy… Nàng cũng chào hỏi Mike một tiếng sau bao ngày không gặp vì anh ta luôn cư xử phải phép với nàng:
– “Hello Mike, dạo này anh vẫn khỏe chứ?”
– “Xin chào cô Vi, tôi vẫn khỏe, còn cô thệ nào?” – Mike vẫn với chất giọng Mỹ lai Việt khó nghe đó mà trả lời Hạnh Vi.
– “Hihi, em vẫn khỏe, cảm ơn anh đã hỏi thăm… Mà không biết là đêm nay chúng ta phải đi đâu vậy nhỉ?”
– “À chuyện đó thì tôi khum thể nói trước được, cô cứ đến đó đi rồi sẽ biết thoi!” – Mike tuy tốt bụng với Hạnh Vi nhưng vẫn rất trung thành với ông chủ.
– “Hihi, tiết lộ một chút cho em biết cũng không được à, em chỉ hỏi cho biết thôi chứ cũng có làm gì được đâu mà.”
Hạnh Vi lúc này bỗng nảy sinh một ý định trong đầu đó là cố gắng lấy lòng Mike, biết đâu nàng sẽ cần dùng tới anh ta một lúc nào đó. Ngoài ra nàng cũng muốn thử xem là trong mắt người Mỹ đen, sắc đẹp của nàng được mấy điểm… liệu nàng có thu phục được Mike đứng về phía mình chống lại Dương Uy?
– “Xin lội, tôi thật sự không thể nội được” – Mike nhất quyết từ chối trả lời.
Nhưng rồi lúc này, Hạnh Vi bỗng nhiên đặt một tay mình lên chiếc đùi săn chắc đen nhẻm của Mike mà vuốt ve… Ánh mắt nàng cũng liếc nhìn Mike một cách đầy ẩn ý…
*Kéttttt* – *TINGGGGG*
– “Đụ má đui hả thằng chó, chạy xe kiểu gì vậy…”
– “Đit mẹ ỉ nhà giàu đi xe sang thích chạy sao thì chạy à!”
Hàng loạt tiếng la ó chửi thề phát ra ở ngoài chiếc siêu xe mà Mike đang chở Hạnh Vi. Trong khoảnh khắc khi nãy, hành động của Hạnh Vi làm cho Mike bị phân tâm nên xém chút tông trực diện vào chiếc xe chạy ngược chiều. May cho hai người là tay lái của Mike rất chắc, anh nhanh chóng đánh lái trở lại nên không gây ra tai nạn.
Nhưng sau một phen hú vía thì Hạnh Vi cũng phải tự nhủ với mình: “Chết thật, mình chơi hơi ngu, định quyến rũ Mike một chút mà xém tí thì làm cả hai tiêu đời… Thôi không làm trò này nữa.”
Và thế là Hạnh Vi không “trêu” Mike nữa, nàng để anh chàng to xác tập trung đưa mình đến chỗ của Dương Uy.
Tầm 45 phút sau, Mike cuối cùng cũng đưa được Hạnh Vi đến với một khu vực ngoại ô thành phố Hồ Chí Minh, nơi đây trông như một cái sân vận động phức hợp to lớn.
Hạnh Vi đi cạnh Mike khi càng tiến gần khu vực sân vận động thì càng nghe được tiếng hô hào thật lớn phát ra từ bên trong sân…
– “DZO DZO…”
– “ĐÁNH NÓ…”
– “DZO DZO ĐÁNH NÓ! ĐÁNH CHẾT MẸ NÓ ĐI!”
Những tiếng hò reo cỗ vũ ngày một lớn hơn và rõ hơn có thể được Hạnh Vi nghe thấy khi đứng trước cửa sân vận động.
– “Đi sát tôi nhé cô Vi” – Mike nói…
… rồi anh ta đẩy cánh cửa lớn để bước vào bên trong…
– “DZOOOO DZOOOO HOHOHOHO AAAAA ĐÁNH!!!”
Cánh cửa vừa mở ra là một loạt những âm thanh ồn ào náo nhiệt đến từ đám đông bên trong phát ra. Trước mắt Hạnh Vi lúc này là hàng trăm, hàng ngàn con người đang tụ tập reo hò cỗ vũ quanh một võ đài ở chính giữa sân vận động…
– “Mike! Đây là…” – Hạnh Vi níu tay Mike lại và hỏi cho ra lẽ.
– “Phải, nơi đây lờ một võ đài!” – Mike lúc này không còn gì để giấu Hạnh Vi nữa.
– “Một võ đài?”
– “Hãy để ông chụ giải thích cho cô rõ hơn, bây giờ chúng tơ mâu đi thoi…”
Mike nói rồi mở đường dẫn lối cho Hạnh Vi đi đến vị trí ghế VIP của Dương Uy đang ngồi. Đám đông đang chen chúc reo hò khi thấy Mike ra hiệu nhường đường thì cũng nhanh chóng tránh qua một bên… họ nhìn thấy một cô gái ăn mặc sành điệu, sexy đi phía sau Big Mike thì ai cũng tỏ ra tò mò. Ai cũng biết Mike là cánh tay phải của Dương Uy, vậy cô gái này chắc chắn có thân phận không phải tầm thường…
Khi Hạnh Vi theo Mike đến được vị trí của Dương Uy thì ngay lập tức nàng được anh ta đứng dậy tiếp đón:
– “Vi! Cuối cùng em cũng đã đến, hãy ngồi vào đây ngay cạnh anh.” – Dương Uy đứng lên và đưa tay dẫn cho Hạnh Vi ngồi xuống một cái ghế cạnh bên mình.
– “Cảm ơn anh.” – Hạnh Vi tỏ ra có chút ái ngại khi nàng cảm nhận được hàng ngàn con mắt ở đây bỗng nhiên bỏ qua cuộc đấu đang diễn ra trên võ đài mà chuyển sang tập trung vào nàng… một cô gái xinh đẹp được chính đại ca của băng Kỳ Lân – Phùng Dương Uy đích thân dắt tay đón tiếp. Điều mà trước giờ chưa từng xảy ra.
– “Em hôm nay thật xinh đẹp. Hai tuần không gặp mặt mà anh thấy em có vẻ như thay đổi khá nhiều đó.” – Dương Uy nói sau khi giúp Hạnh Vi ngồi xuống…
Hạnh Vi nghe lời khen của Dương Uy thì phụt cười, nàng thầm nghĩ: “Đại ca xã hội đen mà dùng mấy câu này để cua gái sao?”
Thấy Hạnh Vi chỉ cười mà không trả lời, Dương Uy hỏi tiếp:
– “Sao thế, sao lại cười? Anh nói gì không đúng à?”
– Không phải, chỉ là em thấy hơi buồn cười thôi… Nhưng mà cho em hỏi, chuyện hôm nay là sao? Nơi này là thế nào? – Hạnh Vi chuyển chủ đề…
– À, để anh giới thiệu một chút với em về buổi tối ngày hôm nay. Cuộc thi đấu võ đài này là sự kiện 1 năm tổ chức một lần nhằm để tạo sân chơi cho các băng đảng ở Sài gòn được giao lưu với nhau. Trong buổi tối hôm nay thì các băng đảng có thể cử người để lên võ đài trên kia thi đấu để giành được giải thưởng chung cuộc là 500 triệu cho người chiến thắng cuối cùng. Nhưng giải thưởng chỉ là phụ thôi, chủ yếu là để các băng đảng gặp mặt và giao lưu với nhau… hoặc để giải quyết mâu thuẫn ngầm với nhau ở đây bằng một trận so găng 1 – 1.
– “Hả? Đánh nhau mà cũng gọi là giao lưu sao? Rồi còn giải quyết mâu thuẫn ngầm nữa?” – Hạnh Vi tỏ ra e ngại với những gì Dương Uy nói…
– “Hahaha, em đừng lo… dù là ‘giao lưu’ hay ‘giải quyết mâu thuẫn’ thì những cuộc đấu đêm nay cũng chỉ dừng lại ở mức độ tỉ thí trên khán đài. Không một ai sẽ phải ‘bỏ mạng’ cả.”
– “Thật sao? Xã hội đen các anh cũng có quy tắc quá nhỉ?”
– Đương nhiên rồi. Xã hội đen bây giờ không như xã hội đen ngày xưa hay như trên phim đâu. Bọn anh đều có quy tắc riêng, có những thứ ‘được’ và ‘không được’ làm ở trong lĩnh vực này. Lấy một ví dụ cho em dễ hiểu, em hãy nhìn phía bên kia khán đài đi, em có thấy đám người xăm trổ hình con rồng đen trên tay kia không? Đó là một băng nhóm xã hội đen khác tên là Hắc Long hội. Bọn đó và băng Kỳ Lân chúng ta có một thỏa thuận là nước sông không phạm nước giếng, mỗi băng đảng tiếp quản một địa bàn riêng để có thể ‘kinh doanh’ trên địa bàn đó. Băng Hắc Long hội này chính là đối thủ lớn nhất của Kỳ Lân, kẻ cầm đầu của bọn chúng thì cũng rất khó chịu…
Nghe Dương Uy nói tới đây thì Hạnh Vi mới nhận ra thì ra băng Hắc Long cũng có mặt ở đây… và người cầm đầu mà Dương Uy đang nói không ai khác chính là…
– “LÂM PHONG!” – Dương Uy bỗng hô lớn tên của Lâm Phong khi anh ta thấy Phong xuất hiện ở phía bên kia khán đài…
Lâm Phong, Ba Báo cùng rất nhiều đàn em thân cận vừa mới đến dự khán sự kiện ngày hôm nay. Với vai trò là đại ca băng Hắc Long đương nhiên Lâm Phong không thể không có mặt…
Anh ta tiến đến khu vực ghế VIP của mình mà ngồi xuống, đi cạnh anh lúc này còn có một cô bạn gái xinh đẹp khác… nhưng đương nhiên không phải là Mỹ Dung.
Hạnh Vi phía bên này khi thấy Dương Uy gọi tên Lâm Phong thì cũng ngay lập tức nhận ra sự có mặt của anh ta. Tim nàng lúc này bỗng nhiên đập nhanh một cách mất kiểm soát… nàng đang lo sợ không biết phải giải thích thế nào nếu Lâm Phong phát hiện nàng đang ngồi cùng Dương Uy – đại ca của băng đảng đối thủ.
Và rồi điều Hạnh Vi lo sợ cuối cùng cũng đến… Dương Uy bỗng ra lệnh cho Mike qua “mời” Lâm Phong qua đây để gặp mặt giao lưu.
Với cương vị của một đại ca xã hội đen như Lâm Phong thì đương nhiên khi bị đối thủ “mời đểu” như vậy thì ai lại xách mặt qua giao lưu bao giờ, nếu làm vậy chẳng khác nào thể hiện mình dưới cơ đối thủ. Nếu đối thủ muốn nói chuyện thì phải tự vác xác qua đây!
Nhưng đó là lý thuyết thôi, còn khi Mike qua gửi lời mời cho Lâm Phong thì…
– “ĐỨNG LẠI! MÀY NGHĨ MÀY ĐANG ĐI ĐÂU ĐẤY THẰNG TO XÁC KIA?” – Ba Báo chặn trước mặt Mike khi anh ta tiến đến gửi “lời mời” cho Lâm Phong.
– “Tôi thay mặt ông chụ qua đây có đôi lời muốn gửi tới cậu Phong” – Mike bình thản đáp dù trước mặt là gã Ba Báo to xác không kém gì anh và xung quanh còn có rất nhiều đàn em băng Hắc Long.
– “GỬI GỬI CÁI CON…” – Ba Báo vừa định chửi thề…
– “BA BÁO!” – … thì Lâm Phong lên tiếng.
Anh nở một nụ cười nửa miệng và bình thản lệnh cho Ba Báo lui ra… rồi sau đó nói với Mike:
– “Anh có chuyện gì nói với tôi sao Mike? Tôi ở đây, hãy nói đi.” – Lâm Phong tỏ ra lịch sự với Mike, không như Ba Báo và đám đàn em của mình vì anh biết Mike là người như thế nào, dù là đàn em của đối thủ nhưng những gì Mike làm cho Dương Uy khiến Lâm Phong phải nể anh ta một phần vì sự trung thành có một không hai.
Mike khi thấy Lâm Phong cho phép mình nói thì cũng lịch sự gật đầu chào hỏi:
– “Chào cựu Phong, ông chụ muốn tôi gửi lời ‘mời’ cậu sang bên kia để bờn một số chiện ạ.” – Mike nói rồi chỉ tay về phía Dương Uy đang ngồi bên kia khán đài.
– “MỜI CÁI TỔ CHA NHÀ MÀY, ĐẠI CA TAO ĐÃ CHO MÀY CƠ HỘI NÓI MÀ MÀY CÒN KHÔNG BIẾT ĐIỀU HẢ… CÓ TIN LÀ TAO ĐẬP CHẾT CON…” – Ba Báo lại một lần nữa hổ báo khi thấy Mike không biết điều còn gửi lời “mời đểu” tới đại ca của mình.
Nhưng ngược với suy nghĩ của Ba Báo, Lâm Phong khi nghe Mike nói thì nhìn theo hướng tay của anh ta… Ở phía bên kia của khán đài, Lâm Phong thấy Dương Uy đang giơ tay “vẫy vẫy” mình một cách trêu đùa nhưng điều đó không quan trọng… cái quan trọng là anh còn nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang ngồi cạnh Dương Uy… một hình bóng của người con gái từng làm anh vô cùng tiếc nuối trong cái đêm ở Cần Giờ… HẠNH VI!
Lâm Phong lập tức bật người đứng dậy…
– “Dẫn đường!” – Anh nói với Mike…
– “Cái gì? Đại ca? Anh chấp nhận qua đó thật sao? Như vậy thì nhục chết” – Ba Báo lập tức lên tiếng ngăn cản vì không biết lý do thật sự đằng sau của Lâm Phong.
– “Mày im đi! Tao riết rồi không biết mày là đại ca hay tao là đại ca nữa.” – Lâm Phong quay lại quát Ba Báo vì cái tính hổ báo của hắn.
Rồi sau đó Lâm Phong đi theo Mike để đến chỗ của Dương Uy. Ba Báo và một đám đàn em cũng lập tức theo sau bảo vệ đại ca.
… Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/05/truyen-sex-tinh-yeu-va-thu-han.html
Ở phía bên này, Dương Uy cũng tỏ ra có phần hơi bất ngờ khi thấy Mike đang đưa Lâm Phong đến chỗ của mình. Thực ra anh ta chỉ là gửi một lời mời thách thức, anh ta nghĩ sẽ không đời nào một đại ca như Lâm Phong mà lại chịu xuống nước đích thân đi qua gặp mặt kẻ thù mời đểu mình.
Nhưng đã đến rồi thì Dương Uy sẽ tiếp thôi, anh ta cũng đâu phải dạng vừa. Gặp mặt Lâm Phong thì càng không phải là lần đầu của anh.
– “Hahaha xin chào cậu Phong! Không ngờ cậu lại đích thân qua đây theo lời mời của tôi.” – Dương Uy đứng lên nói thật lớn như để làm bẽ mặt Lâm Phong với bọn đàn em.
Nhưng trái với những gì Dương Uy mong chờ ở phản ứng của Lâm Phong… Anh ta bỏ qua hẳn lời nói của Dương Uy mà bước thẳng tới chỗ của Hạnh Vi đang tự núp mình phía sau…
– “Vi? Sao em lại ở đây?” – Lâm Phong bước qua mặt Dương Uy và tiến đến chỗ Hạnh Vi mà hỏi.
Hành động này của Lâm Phong làm cho cả sân vận động muốn bùng nổ, tất cả anh em xã hội ở đây đột nhiên bàn tán xôn xao xem cô gái xinh đẹp kia là ai mà lúc đầu thì làm cho đại ca Dương Uy phải đích thân đưa đón rồi bây giờ còn khiến đại ca Lâm Phong không thèm nể mặt Dương Uy mà tiến đến hỏi thăm nàng trước.
– “Oh shit, tụi bây coi kìa… đại ca Phong éo thèm nể mặt anh Uy luôn? Rốt cuộc con nhỏ đó là ai mà khiến hai vị đại ca đều phải đích thân ra mặt?” – Một đứa đàn em bắt đầu bàn tán.
– “Má ơi, phen này long tranh hổ đấu vì đàn bà rồi. Có phim coi rồi tụi bây ơi!” – Một đứa khác bàn tán.
– “Mà công nhận con nhỏ đó đẹp thiệt, tao mà là anh Phong hay anh Uy tao cũng quỳ dưới chân con nhỏ đó.” – Lại một đứa khác.
Quay lại với Lâm Phong, Hạnh Vi… và Dương Uy.
Nàng đỏ mặt e thẹn không biết giải thích thế nào khi Lâm Phong tiến đến trước mặt mình:
– “Anh Phong… chuyện này… sau này có dịp em sẽ kể sau, hiện tại anh đừng hỏi em gì hết.” – Hạnh Vi trong lúc bí bách thì nói đại với Lâm Phong để tránh né những câu hỏi của anh.
– “Sao cơ? Em có biết người này là ai không? Anh ta là đại ca băng Kỳ Lân đó!” – Lâm Phong cố gắng giải thích khi sợ Hạnh Vi không biết Dương Uy là ai.
– “Em biết!”
– “Em biết? Em biết mà còn qua lại với anh ta? Thế Bảo có biết chuyện này không?” – Lâm Phong bỗng tỏ ra khó chịu và nhắc đến chồng Hạnh Vi.
Nhưng lúc này Dương Uy bỗng chen ngang…
– “Nè nè, cậu Phong! Tôi mời cậu qua đây là để nói chuyện chứ không phải để cậu làm khó dễ người của tôi nhé.”
– “Người của anh?” – Lâm Phong nhìn Dương Uy hỏi…
– “Người của anh ta? Vi? Chuyện này là thế nào?” – Rồi Lâm Phong nhìn Hạnh Vi hỏi.
Hạnh Vi thì không biết phải giải thích thế nào, nàng đang cảm thấy rất áp lực khi bây giờ bỗng trở thành tâm điểm của cả sân vận động ngập tràn xã hội đen này. Nàng có cảm giác ngày mai khi mở trang nhất của các tờ báo ra sẽ thấy mặt mình được in lên trang đầu mất…
– “Anh đừng hỏi nữa. Chuyện này là chuyện của riêng em. Em hy vọng anh không nói gì với anh Bảo, em sẽ tự giải thích với anh ấy sau.” – Hạnh Vi cố gắng giải thích với Lâm Phong một cách dễ hiểu nhất.
– Có nghĩa là Thế Bảo chưa biết? Có phải là tên Uy này uy hiếp và ép em làm người của hắn không? Nếu là vậy thì hãy cho anh biết anh sẽ giải cứu em…
Một câu của Lâm Phong thôi mà bỗng nhiên cả sân vận động nháo nhào cả lên…
Đàn em của hai băng đảng lúc này như muốn xông vào nhau để “giải quyết vấn đề” sau câu nói đầy tính “vu khống” của Thế Bảo. Dương Uy đương nhiên không bỏ qua điều đó dễ dàng…
– Nè cậu Phong, tôi không biết cậu có vấn đề gì về ‘nghe hiểu’ không nhưng rõ ràng Vi đã nói với cậu là đây là chuyện riêng của em ấy. Ngoài ra việc cậu vu khống cho tôi uy hiếp người khác là vi phạm hiệp ước của chúng ta đấy nhé! Ở đây có rất nhiều anh em xã hội, một câu nói ‘bậy’ của cậu có thể phải trả giá rất đắt đấy… – Dương Uy bước ra chắn trước mặt Hạnh Vi và Lâm Phong.
Lâm Phong lúc này vừa lo lại vừa tức, lo vì anh nghĩ Hạnh Vi bị Dương Uy ép buộc, tức vì anh hỏi mãi mà Hạnh Vi không chịu nói cho anh biết tại sao nàng lại đi bên cạnh Dương Uy…
Trong thế cực chẳng đã, Lâm Phong quyết định đưa ra một lời thách thức với Dương Uy:
– “ĐƯỢC! TÔI KHÔNG CẦN BIẾT ANH ĐÃ LÀM CÁCH GÌ ĐỂ ÉP VI TRỞ THÀNH NGƯỜI CỦA MÌNH NHƯNG TÔI CHẮC CHẮN CÔ ẤY ĐANG PHẢI LÀM VIỆC MÀ BẢN THÂN KHÔNG MUỐN…”
Sau đó, Lâm Phong bước ra trước bục VIP và nói lớn cho tất cả anh em xã hội ở đây nghe thấy:
– HÔM NAY TÔI MUỐN NHÂN DỊP ĐÊM TỈ THÍ VÕ ĐÀI NÀY ĐỂ ĐƯA RA MỘT LỜI THÁCH THỨC VỚI ANH – PHÙNG DƯƠNG UY! TÔI VÀ ANH SẼ ĐẤU MỘT TRẬN. AI THẮNG THÌ SẼ CÓ ĐƯỢC HẠNH VI!