Phần 3: TẤM ẢNH NGÀY XƯA
Không biết anh em có bao nhiêu người biết bài “Tấm ảnh ngày xưa” của tác giả Lê Dinh nhỉ.
‘Ngày nao em đến chơi tặng tôi một chiếc hình…
Ghi nhớ ngày chúng mình vừa quen nhau…
Năm tháng dài ngày sau ghi nhớ mãi…
Hình em tóc ngang vai lược dắt với hoa cài…
Nét mi cong viền khóe mắt u hoài…
Khóe mắt u hoài làm xao xuyến lòng anh…
Chiều nay sao nhớ thương người em qua chiếc hình…
Qua nét mực yêu kiều và xinh xinh…
Ghi mấy hàng gửi anh câu luyến mến…
Tặng anh để mai sau mình vẫn nhớ nhau hoài…
Dẫu xa xôi mình vẫn nhớ thương hoài…
Thương nhớ lâu dài này anh nhé đừng quên…
Rồi thời gian êm trôi xa cách buồn vời vợi…
Khi ánh trăng vàng lên khơi…
Người về nơi xa xôi năm tháng để một người…
Thương nhớ thuở nào nguôi…
Rượu nồng chưa nâng ly sao uống cạn để rồi…
Lưu luyến phương trời mờ xa…
Rồi ngày nay phôi pha…
Thương lúc đầu mặn mà…
Thương ngày vui chóng qua…
Giờ đây trong bóng đêm mình tôi bên chiếc hình…
Bao kỷ niệm êm đềm ngày xa xưa…
Như sống lại người ơi trong ánh mắt…
Dù cho cách xa nhau lòng vẫn nhớ nhau hoài…
Dẫu xa xôi hình bóng khó phai mờ…
Ôi khó phai mờ thuở niên thiếu mộng mơ’
Thuở học trò của nhiều năm về trước, khi một nữ sinh phải lòng một cậu nào đó, “tín vật” quen thuộc mà nàng trao cho người thương thường là một tấm ảnh chân dung. Và đúng y như lời bài hát, tấm ảnh Kim tặng Khánh trong buổi hẹn đầu là ảnh Kim mặc áo dài trắng, tóc ngang vai, cài hoa sứ trắng. Tấm ảnh đó Khánh vẫn còn giữ đến giờ, dẫu thời gian đã làm phai mờ nhưng Khánh vẫn còn nhìn thấy được ánh mắt của cô gái mình yêu. To, tròn, ướt át và có gì đó ưu tư.
Khánh và Kim hẹn hò café, chè như vậy đến khoảng tháng 4 năm sau. Khi đó Kim đã cho Khánh nắm tay. Hai đứa đều thấy thích nhau nhưng đều mắc cỡ. Khánh thì sợ mình sẽ phải đau lần nữa khi bị từ chối, còn Kim thì chưa biết yêu lần nào nên nhút nhát lắm. Nhớ cái lần đầu tiên Khánh nắm tay Kim trong quán café Chợt Nhớ trên đường Nguyễn Văn Trỗi, tối đó Kim cứ bần thần không ngủ được, tay cô nắm lấy nhau như muốn tìm lại cảm giác lúc nãy. Cái cách mà Khánh vẽ từng vòng tròn xoắn ốc trong bàn tay Kim làm cô thấy thích và có một cảm giác lâng lâng. Còn Khánh thì cứ hôn mãi bàn tay mình, cái mùi hương nhè nhẹ của Kim như vẫn còn đâu đây. Khánh cũng không biết tại sao mình lại làm động tác vẽ từng vòng tròn nhỏ trên lòng bàn tay Kim như vậy, nhưng có vẻ Kim thích lắm.
Quen nhau lâu, Khánh cũng phát hiện mùi hương thoang thoảng của Kim không phải là mùi nước hoa, đó là mùi tự nhiên của nàng. Và Khánh phát hiện một điều là đôi lúc mùi hương này nồng hơn chút và những khi đó, Kim nhìn thật quyến rũ. Vốn Khánh được ông Trời ưu ái ban cho cái mũi rất nhạy mùi, thời con đi học, nó thường hay bị lũ bạn chọc là thính như chó đánh hơi.
Hôm nay, Kim báo với Khánh là cô sắp về quê kiếm việc làm ở đó. Khánh chợt thấy trong lòng hơi hụt hẫng, chơi vơi vì cảm giác sắp mất đi một cái gì đó. Hai đứa ngồi im lặng nhìn nhau trong quán Thềm Xưa, tiếng ca sĩ Tuấn Ngọc với bài Niệm Khúc Cuối “dù cho mưa, anh xin đưa em, đến cuối cuộc đời…” như thủ thỉ vào tai hai đứa những lời hẹn ước dù chưa đứa nào dám ngỏ lời.
– Tuần sau e có về nhà không? Khánh chợt hỏi Kim.
– Dạ không anh. Có gì không anh…
– Thứ sáu tuần sau anh được nghỉ. Mình đi Vũng Tàu chơi nha…
– Trời, đi xa vậy?
– Uhm. Tối thứ 5 mình đi, chiều thứ 6 về.
– Nhưng em lo lắm, trước giờ không có đi xa vậy.
– Thì lần này đi với anh. Nha.
– Dạ.
– Vậy nha, 5g chiều thứ năm anh ghé rước em nha.
– Dạ.
Cả tuần trông mong, sao thời gian chậm chạp đến lạ. Cái cảm giác mong chờ nó thật khó chịu. Khánh xin phép ba mẹ về quê thằng bạn chơi cuối tuần.
Rồi ngày ấy cũng tới. Khánh vác balo chạy con Wave mới được ba mẹ mua cho hồi cuối năm đến KTX rước Kim. Kim hôm đó mặc áo thun trắng và quần dài.
– Em ăn gì chưa? Khánh hỏi…
– Dạ chưa.
– Vậy mình kiếm gì ăn rồi đi hén.
– Dạ.
– Khánh chạy xe ra đường Trần Phú ăn cháo gà rồi phi thẳng ra Cát Lái.
– Em ôm anh đi.
– Thôi anh.
– Em ôm anh mới dám chạy nhanh được, không thì chắc 12g đêm mới tới VT quá.
Kim không trả lời, nhưng Khánh cảm giác được tay Kim vịn vào eo mình.
– Em ôm anh ah, đừng vịn eo anh, anh bị nhột ah.
– Đường đêm ngang khu CN Cát Lái thời đó anh em nào có đi chắc biết, vắng hoe, lạnh tanh. Khánh thầm nghĩ lỡ có gì thì toi.
– Em ôm anh chặt nha, anh chạy nhanh qua đoạn này chút, đường vắng quá. Khánh bảo Kim khi 2 đứa chạy ngang khu CN Cát Lái.
– Dạ. Kim trả lời và ôm Khánh, cô cũng thấy sợ vì đường vắng hoe, lâu lâu mới có 1 xe chạy qua, xung quanh thì có đoạn là nhà máy, có đoạn chỉ là rừng cao su.
Cảm giác lần đầu tiên ôm một người con trai thật lạ. Kim cảm thấy thật ấm áp, hai tay Kim giữ trên bụng Khánh. Nhưng Kim cũng giữ khoảng cách với Khánh, không dám chạm ngực mình vào lưng. Chợt xe chạy qua gờ giảm tốc, Khánh không quen đường nên không biết, xe nảy lên làm Kim giật mình ôm gì lấy Khánh. Thời gian như dừng lại trong vài giây với hai bạn trẻ. Khánh cảm thấy một luồng điện từ Kim chạm vào lưng mình rồi lan đi khắp người, nó làm Khánh cảm thấy căng thẳng và râng râng cả người vì sướng. Còn Kim thì đỏ cả mặt. Cái cảm giác gần gũi hết mức với một người con trai như thế này quả thật quá đỗi. Kim chưa từng tiếp xúc gần như vậy bao giờ. Trong Kim chợt có một cảm xúc kỳ lạ tử ngực mình dẫn tới phần giữa chân cô. Một cảm xúc mà cô chưa từng có, nó làm cô thấy khó chịu ở đầu vú và giữa 2 chân, nơi mà cô luôn giữ sạch sẽ vì sợ có mùi.
Đoạn đường còn qua nhiều cái gờ nữa, và Kim cũng còn ôm Khánh như vậy, cô ngả đầu trên lưng Khánh, vì trong cô đang có một điều lạ lùng đang xảy ra. Nó làm cho cô cảm thấy vừa khó chịu vừa sung sướng. Em bé của Kim đang phản ứng theo một cách kỳ lạ, nó ướt át và hình như có cái gì đó bị sưng lên, cái đó bị ép giữa 2 chân, mỗi lần xe xóc nảy là nó bị cạ vào quần chip, làm Kim thấy mình như bay bổng. Kim cảm thấy trong mình có một cảm giác lạ lắm, nó làm Kim muốn được ôm Khánh và cũng muốn được Khánh ôm lại.
Còn Khánh thì vừa chạy xe vừa nghĩ loạn, ngay lúc Kim giật mình ôm gì lấy Khánh là thằng cu của nó đã cứng ngắc. Rồi khi thấy Kim vẫn ôm mình mà không buông, Khánh cảm thấy mình như đang thắng được một giải đặc biệt, cảm xúc dâng trào làm nó thở gấp. Khi đó, nó cảm thấy mùi hương của Kim càng đậm hơn, và nó càng cảm thấy ham muốn hơn. Trong đầu nó nghĩ tới nhiều chuyện bậy bạ với Kim, dù nó chưa hề biết mùi đàn bà.
*** May mắn là không có gì xấu xảy ra. Hai đứa đến VT cũng gần 9g tối, Khánh chạy vào KS Tháng Mười đặt phòng.
– Anh chị cho em xin 02 giấy CMND. Em tiếp tân hỏi.
– Một giấy được không em. Vợ anh đi quên mang rồi. Khánh trả lời.
– Dạ, vậy a viết dùm em giấy cam kết này nha.
– Ok em.
Kim mắc cỡ đỏ mặt đứng sau lưng Khánh khi nó viết giấy cam kết.
– Anh lấy loại phòng nào ạ…
– Em cho anh phòng phía sau nha, khu VIP ah.
– Dạ anh. Chìa khóa phòng anh đây ạ. 102 nhá anh.
– Ah, xe anh dắt để bên kia giúp em nha, gốc cây có chú bảo vệ ngồi đó anh.
– Cảm ơn em.
Khánh bỏ balo xuống ghế trong phòng tiếp tân rồi quay đi gửi xe.
– Em chờ anh chút nha. Khánh nói với Kim.
– Dạ.
Kim đứng đó mà lo lắng. Cô đang lo lắng vì thái độ quen thuộc của Khánh khi đặt phòng. Anh này dẫn nhiều người đi kiều này lắm hay sao mà rành quá vậy? Ảnh có làm gì mình không… trăm ngàn câu hỏi dồn dập xuất hiện trong đầu Kim làm cô thấy bối rối và sợ hãi. Lần đầu tiên đi chơi xa 1 mình, mà gặp cảnh này.
Khánh đâu có biết mình vừa làm Kim sợ hãi đến mức nào, nó dẫn xe đi vào bãi, để xe dưới một gốc cây dương cũng to, chợt nó nhớ đến cảm giác lúc Kim ôm nó khi xe bị sóc, nó cười một mình rồi quay về phòng tiếp tân.
– Chợt ánh mắt Khánh dừng lại trên yên xe.