Phần 8
Trần Trừng nghĩ rằng xoa bóp có lẽ sẽ tốt hơn châm cứu, bởi vì châm cứu cô cần phải cởi quần, nhưng xoa bóp thì không, anh rể có thể xoa bóp cho cô qua lớp quần áo.
Tuy nhiên, cô rất nhanh liền phát hiện ra rằng suy nghĩ của mình quá ngây thơ rồi.
Vì trên cơ thể có rất nhiều chỗ bị chấn thương, hai chân không thuận tiện, nên khi mặc áo bệnh viện, Trần Trừng không hề mặc áo lót hay quần lót, hiện tại cô đang ở trong tình trạng rỗng tuếch, mà quần áo bệnh nhân lại được làm ra bằng vải cotton thoải mái, khi mặc trên người thường cảm thấy lỏng lẻo, nhưng khi nằm thẳng, tất cả sẽ dính vào trên da cô, làm cho hình dáng cơ thể của cô dễ dàng bị lộ ra.
Trần Trừng nằm yên ở trên giường, hai tay đặt ở hai bên, nhưng vẫn không khỏi lo lắng nắm chặt lấy tấm ga trải giường.
Giản Mục Xuyên đeo khẩu trang nên không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ biết ánh mắt thâm thúy dõi theo động tác của anh mà đảo quanh eo cô, ánh mắt kia như có thật chất, khiến Trần Trừng càng cảm thấy vô cùng áp lực.
Bàn tay của anh vừa to lớn lại vừa mạnh mẽ, lòng bàn tay lại rất ấm áp, khi siết chặt hai bên eo cô, Trần Trừng không khỏi thở hổn hển.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Giản Mục Xuyên nghiêm giọng hỏi: “Lực có quá mạnh không?”
Trần Trừng lắc đầu, tỏ ý vẫn còn trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Giản Mục Xuyên không nói gì, tập trung vào hành động trước mắt, Trần Trừng trộm ngắm anh ta, một người đàn ông nghiêm túc như vậy, thật không ngờ lại cứng khi nghe được âm thanh đi tiểu của cô.
Hai tay anh rể thoạt đầu ấn vào bên hông cô một cách nhịp nhàng, sau đó chậm rãi di chuyển xuống xương hông của cô, sau khi để cô nằm nghiêng qua một bên, một tay vẫn giữ nguyên sau lưng cô, một tay để ở xương hông, nhẹ nhàng ấn vào rồi hỏi:
“Ân vào thế này có đau hơn không?” Anh hỏi Trần Trừng.
“Cũng không đau lắm,” Trần Trừng nói.
Anh rể đáp lại và nói, “Nếu đau liền nói cho anh biết.”
“Được.”
Trần Trừng có thể cảm nhận được bàn tay của anh rể ở sau thắt lưng cô dần dần đi xuống, xoa nắn đến tận xương cụt, bàn tay trên xương hông cô cũng đi xuống, gần như đi vào đùi trong của cô, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần. Sau đó anh lại để Trần Trừng nằm xuống, lần này, anh vòng tay qua đùi của Trần Trừng, tạo thành một vòng, và bắt đầu xoa bóp đùi cô, khi thì đi xuống đầu gối, khi thì đi đến tận gốc rễ của đùi, lần lượt xoa bóp khắp nơi, mỗi lần xoa nắn bắp đùi cô, mu bàn tay của hắn lại nhẹ nhàng chạm vào âm hộ của Trần Trừng.
Trần Trừng thở gấp, cắn môi tuyệt vọng, cố gắng giữ mình im lặng, vải quần mỏng đến mức mỗi khi tay anh rể chạm vào giữa chân cô, cô đều có thể dễ dàng cảm nhận được, cứ thế qua lại vài lần, hoa huyệt nhạy cảm quá mức của Trần Trừng lại dần dần trở nên ướt át.
Đúng lúc cô không kìm được muốn rên lên thì sau một lần xoa bóp cuối cùng, anh rể quyết đoán thả chân cô ra, động tác sạch sẽ, gọn gàng, không một chút xao lãng, nhìn thấy anh rể như vậy. Trần Trừng không khỏi tự mắng trong lòng, sao lại dễ phát lãng như vậy, anh rể chỉ nghiêm túc xoa bóp cho cô, nhưng cô lại bị anh ấn cho nổi lên động dục.
“Đổi bên đi.” Giản Mục Xuyên nói, sau đó nhấc chân đi qua bên kia giường bệnh, bắt đầu xoa bóp phần hông còn lại của Trần Trừng.
Dây thần kinh của Trần Trừng vừa mới chùng xuống liền trong nháy mắt căng thẳng lại, cùng kỹ thuật, cùng lực đạo, Trần Trừng cảm giác được trong lòng có chút gợn sóng đồng thời cảm thấy thực thoải mái.
Giản Mục Xuyên nhận thấy sau khi xoa bóp bên kia, em vợ hắn có vẻ hợp tác hơn, cơ thể không còn căng cứng như trước, khi anh xoa bóp tận gốc đùi cô, cô còn chủ động mở ra hai chân.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Giản Mục Xuyên, nhưng anh lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Trần Trừng biết khi anh rể xoa bóp chân còn lại của cô thì hoa huyệt của cô càng thêm ướt át, lúc đó, việc cọ xát dù nặng hay nhẹ, dù vô tình hay cố ý, đều là kích thích cô. Cảm giác như có một ngọn lửa đang chậm rãi bốc cháy trừ trong hoa huyệt, làm cho hoa huyệt tê dại, theo bản năng càng muốn được chạm đến nhiều hơn.
Sau một lần bị anh rể ấn mạnh lên hông, Trần Trừng rốt cục không nhịn được, thoải mái rên rỉ một tiếng: “A…”