Phần 7
Thời tiết hôm nay rất nóng, quần áo trên người đều thực đơn bạc, dưới lớp áo trắng của hắn chỉ có một chiếc áo sơ mi cùng quần tây đơn giản, nên khi côn thịt khổng lồ dưới đũng quần hắn có xu hướng ngẩng đầu, Trần Trừng đang dựa vào liền dễ dàng phát hiện.
Trần Trừng bởi vì nghẹn tiểu đã lâu, nên lượng nước tiểu rất nhiều, tiểu một hồi cũng chưa xong, thành ra nàng một bên cởi quần một bên tiểu, vừa cảm giác được côn thịt đang dần cứng rắn của anh rể, xuyên qua lớp vải, cô có thể cảm thấy nhiệt độ của nó nóng như đang cháy.
Nghe tiếng thở dốc dần dần nặng nề của anh rể, Trần Trừng cử động thân thể có chút khó chịu, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng vừa động, liền nghe thấy anh rể khàn giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tay anh vẫn đỡ lấy hai cánh tay của cô, không nhúc nhích mà dùng sức siết chặt một chút, khiến cho Trần Trừng không thể không áp chặt thân thể vào hạ thể của hắn, Trần Trừng nhìn không được mà cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, một cái liếc mắt này liền khiến mặt cô đỏ bừng.
Lúc nãy được dìu vào nhà vệ sinh, chiếc áo bệnh nhân rộng rãi của Trần Trừng đã bị kéo lệch đi, hai cúc áo trên ngực cũng bị nới lỏng, lộ ra nhũ thịt trắng bóng, thậm chí đỉnh núm vú hồng nhạt cũng bị lộ ra một nửa. Thoạt nhìn vữa tao lại vừa dâm đãng, mà cặp vú lộ ra lại vừa vặn ép ngay trên háng của anh rể, lúc này nơi đó đã nổi lên thành một cái lều lớn.
Từ trên nhìn xuống cô có thể thấy cái đũng quần nhô cao của anh rể đang ép vào giữa khe ngực của mình, nếu vén vài lớp vải ra thì đây đúng là một tư thế nhũ giao tiêu chuẩn.
Trần Trừng xấu hổ đến mức vội quay mặt đi không dám nhìn lại, kể từ khi xảy ra sự việc ngủ nhầm người đêm đó, mọi chuyện dường như ngày càng mất kiểm soát, cô biết mình nên giữ khoảng cách với anh rể, thế nhưng cảm giác đêm đó cô dùng tao bức đê tiện cọ xát vào côn thịt của anh rể lại thủy chung lởn vởn trong tâm trí cô, khiến lòng cô nhộn nhào.
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, tao bức dưới thân không tự chủ co rút lại, mơ hồ có một trận khoái cảm tê dại truyền đến từ giữa hai chân, hô hấp của Trần Trừng càng lúc càng trở nên gấp gáp, bộ ngực cũng bất giác phập phồng, nữa phần vú lõa lồ ở bên ngoài như vô thức mà cọ cọ vào đũng quần anh rể.
Một lúc sau, cô nghe thấy anh rể trầm giọng gọi tên cô, “Trần Trừng.”
Trong giọng nói của người đàn ông có một sự gợi cảm khó tả, khiến trái tim Trần Trừng run lên, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện anh rể cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt nặng nề.
“Anh… Anh rể?”
“Em không sao chứ?” Giản Mục Xuyên nói, “Để anh dìu em ra ngoài.”
“À? Ồ… em không sao.” Thực ra, Giản Mục Xuyên cũng biết cô đã đi tiểu xong hay chưa.
Thấy cô không còn ngây người, Giản Mục Xuyên đưa tay ra lấy hai chiếc khăn giấy trong ngăn kéo đưa cho cô, Trần Trừng sững sờ cầm lấy khăn giấy, sau đó liền nhận ra ý chỉ cô mau lau ở phía dưới. Hai chiếc khăn giấy trắng bóc bỗng chốc trở thành hai quả bom, cô lấy cũng không phải, không lấy cũng không được, cuối cùng cô nghiến răng cầm lấy khăn giấy lau lung tung xuống phía dưới.
Thấy cô lau xong, Giản Mục Xuyên đỡ cô dậy, trước đem cô đi rửa tay, sau đó dìu cô trở lại giường.
Khi làm những việc này, từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Giản Mục Xuyên không thay đổi, giống như chỉ là một việc bình thường, nhưng chỗ đũng quần đang giơ lên của anh một hồi lâu vẫn không hề có ý biến mất, cho dù được một lớp áo khoác dài màu trắng bao phủ phía ngoài, vẫn lộ ra rõ ràng ràng.
Trần Trừng cảm thấy bình thường có thể nói chuyện, nhưng khi ở trước mặt anh rể, cô không biết phải làm gì ngoài xấu hổ đỏ mặt, vừa ngồi xuống giường liền vội vàng cài cúc áo, lúc trước mới bị xem qua tao bức, không nghĩ tới nhanh như vậy lại bị nhìn đến cái vú, trong mắt anh rể, chắc hắn cô hoàn toàn là một con đĩ!
Ngay khi Trần Trừng đang tìm đề tài để phá vỡ sự im lặng, liền nghe thấy anh rể nói:
“Nằm xuống đi, anh xoa bóp cho em.”
“Xoa bóp?” Trần Trừng ngẩn người nhìn anh, “Ở đâu?”
“Không phải hai bên xương hông của em bị đau sao?”Giản Mục Xuyên hỏi lại.
Trần Trừng khịt mũi, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống giường bệnh.
Khi lòng bàn tay của anh rể ấn vào eo cô xuyên qua lớp quần áo, một cảm giác tê dại lập tức trào lên từ eo lưng cô, Trần Trừng sợ hãi đến mức nhanh chóng cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng rên rỉ phát ra từ miệng mình.