Phần 99
Hôm nay mới là thứ năm, cả ngày hôm nay đi làm mà mình không thể nào tập trung được, mặc dù mắt đôi khi cứ díp lại buồn ngủ vì đêm qua thức khuya quá. Đêm qua không ngủ được vì anh… Buổi tối hôm trước, anh đến đưa mình đi chơi sau đó hai đứa đi uống cà phê ở quán quen gần Hồ Xuân Hương. 10h thì anh đưa mình về, nhưng anh chưa đưa mình về ngay mà lại vòng lên đồi, hai đứa ngồi ngắm cảnh thành phố về đêm.
Bọn mình đã hôn nhau rất nhiều, anh làm cho mình chìm đắm trong đê mê không dứt, anh cho tay vào trong ngực mình lúc nào mà mình cũng không hay, rồi mình không thể kiểm soát nổi khi anh xoa nắn ngực mình, bàn tay anh như có ma thuật mân mê đầu ti làm mình sướng phát điên, mình muốn anh bóp thật mạnh, muốn bung hết ra để cọ xát vào anh. Đêm về, cảm giác ấy cứ ám ảnh mình mãi, anh đã đưa mình vào chốn thiên thai, mình thèm khát anh, nơi ấy của mình ướt nhẹp…
Chiều tối nay, cảm giác ấy lại ùa về, mình lại muốn gặp anh. Mình đã sung sướng biết bao khi có điện thoại cứ ngỡ là anh gọi, nhưng không phải…
Bác hàng xóm gần nhà mình gọi điện báo “P ơi mẹ cháu bị đau bụng từ chiều, cháu về gấp xem thế nào…”
Mình lo quá, lúc ấy chân tay mình run lẩy bẩy không đứng vững nữa. Anh trai thì đang đi làm tận Bình Dương, bố cũng đi làm xa ở Bảo Lộc, có mỗi mẹ ở nhà thôi. Mình chỉ biết nghĩ đến anh lúc ấy thôi, bây giờ về nhà cách xa TP Đà Lạt mấy chục cây số, làm sao mà về được. Sau phút đắn đo mình gọi cho anh.
– A lô anh à?
– Ừ, sao thế em? Có chuyện gì mà giọng em hoảng hốt thế.
– Anh ơi.
– Sao vậy, có chuyện gì em bình tĩnh nói anh nghe nào.
– Dưới nhà vừa điện báo lên mẹ em bị đau bụng nặng lắm.
– Thế mẹ em đang ở đâu?
– Ở nhà anh ạ… anh đưa em về được không.
– Được… em đợi anh đến ngay…
Ngồi chờ anh đến mà mình ruột gan như có lửa đốt, mẹ ở nhà một mình trông coi vườn tược, cũng may là có mấy bác hàng xóm thỉnh thoảng qua lại. Không biết mẹ có bị làm sao không? Mình thấy thương mẹ quá, ngồi nghĩ mà nước mắt cứ trực trào ra…
Cứ tưởng là anh đi xe máy đến nhưng lúc sau thấy anh đi taxi, anh bảo mình lên xe rồi giục lái xe chạy luôn thật nhanh.
– Em tưởng anh đi xe máy đến cơ.
– Đường xa lại tối đi nguy hiểm lắm, anh gọi taxi đi cho nhanh, nếu có gì còn đưa mẹ em đi viện nữa chứ…
– Vâng…
Anh ngồi trên xe ôm mình vào lòng an ủi mình, anh bảo em không phải lo, có anh đây rồi không sợ gì hết. Mình thấy yên tâm nhiều lắm khi có anh ở bên, chỉ biết dựa vào anh lúc này, cảm ơn trời đất đã mang anh đến bên mình, như tia nắng ban mai, như vì sao sáng giữa màn đêm thăm thẳm.
Về đến nhà mình chạy vào thấy mẹ đang nằm trên giường, mẹ kêu đau bụng từ chiều nhưng nghĩ không sao nên không gọi, sợ mình lo lắng ảnh hưởng đến công việc. Thương mẹ quá.
– Đau thì mẹ phải gọi con chứ, huhu.
– Ôi… mẹ đau quá… con ơi…
Thấy anh hỏi han mẹ mấy câu rồi anh bảo:
– Chắc là mẹ em bị đau ruột thừa rồi, phải đi bệnh viện thôi.
– Đi viện hả anh? Đi viện nào bây giờ?
– Ừ, phải đưa mẹ đi viện ngay… sẵn taxi đây rồi, đưa mẹ lên BV Đà Lạt…
Lúc đấy mình cuống hết cả lên, nhìn thấy mẹ kêu la vì đau mình chẳng nghĩ được gì, anh bảo sao mình nghe thế.
Ngồi trên xe, thấy anh gọi điện cho một ai đó, rồi quay lại anh nói:
– Cô và em cứ yên tâm, tí nữa vào viện ĐL cháu có người quen làm ở đấy rồi, không lo.
Mẹ được đưa vào khoa cấp cứu và người ta nói mẹ bị ruột thừa, may mà đưa đến viện kịp thời, chứ để bục ra thì phức tạp lắm. Bây giờ chuẩn bị phẫu thuật…
Mình chỉ biết hướng ánh mắt đến anh thay lời cảm ơn từ đáy lòng, anh ôm mình dịu dàng:
– Xong rồi em ạ, anh đã nhờ bác sĩ phẫu thuật luôn cho mẹ, sẽ không sao đâu. Em đừng lo lắng nữa.
– Vâng, em cảm ơn anh.
– Nhìn em kìa… cười lên anh xem nào.
Anh ở bên mình, nói chuyện với mình trong suốt quá trình phẫu thuật. Hơn tiếng sau thì bác sỹ thông báo ca mổ thành công, mẹ đang ở phòng hậu phẫu. Lúc này hơn 11 h đêm.
– Anh ở đây với em nhé. – Anh đề nghị.
– Thôi, muộn rồi, em ở đây với mẹ cũng được, anh về nghỉ đi mai còn đi làm nữa…
– Để anh đi gặp bác sỹ xem thế nào đã.
Anh đi mấy phút sau thì quay lại, anh bảo:
– Anh nói chuyện bác sỹ rồi, ok rồi em ạ. Thôi em ở đây với mẹ nhé, anh về rồi mai anh sẽ vào… Có gì cứ gọi cho anh ngay nhé, anh để điện thoại cả đêm.
– Vâng…
– Thôi anh về đây…
Anh quay đi, thấy thương anh nhiều, vì mình anh đã phải vất vả bao nhiêu. Càng nghĩ càng thương anh, yêu anh hơn nữa…
Mình ngồi trong phòng với mẹ, mệt nhưng chẳng ngủ được, mình nhắn tin cho anh.
“Anh à, anh ngủ chưa?”
“Anh sắp ngủ, em có mệt không?”
“Em hơi mệt một chút thôi”.
“Em tranh thủ chợp mắt một tí đi nhé, đừng thức cả đêm đấy, mai thành gấu trúc đấy”.
“Vâng, em biết rồi… Anh à… em cảm ơn anh nhiều lắm”.
“Ơn gì chứ… lần sau cấm nói thế nghe chưa”.
“Không có anh… em không biết phải làm sao”.
“Thôi, không nói nữa, anh ngủ đây, em ngủ đi không nhắn tin nữa đâu… tí gặp nhau… trong mơ nhé”.
“Em yêu anh”