Phần 98
Đó là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình, được yêu anh và được anh yêu. Mình thấy cuộc đời này đáng sống biết bao nhiêu, mỗi sáng thức dậy, nhìn ánh bình minh lé rọi qua tán lá, khi chim chóc hót vang trên những nhành cây… thấy yêu đời quá đỗi.
Đi cùng anh trên khắp các cung đường của Đà Lạt, mình như đang sống trong một giấc chiêm bao đẹp đẽ, trên mảnh đất của hoa, của nhạc… và thơ.
Chủ Nhật, anh dành cho mình trọn cả một ngày, để đi chơi, chụp ảnh, kể cho mình nghe những câu chuyện vui, và hát những bài tình ca ngọt ngào. Mình cảm nhận rõ tình cảm anh dành cho mình, nó nhẹ nhàng mà đằm thắm biết bao.
Bây giờ đang là tháng 11, khi mà hoa dã quỳ nở rộ bên các con đường, dọc các triền đồi báo hiệu mùa đông sắp sang, khắp các vùng của Đà lạt được nhuộm một màu vàng rưng rức lung linh.
Ngồi bên anh, ngắm cả một vạt rừng vàng lên một màu dưới trời mây ảm đạm cao nguyên của ngày chớm đông, thấy tâm hồn mình như lắng lại.
– Em biết vì sao hoa dã quỳ lại nở vàng khi mùa đông đến?
– Em không…
Anh kể cho mình nghe về sự tích loài hoa dã quỳ, về câu chuyện của đôi trai gái yêu nhau.
Lâu lắm rồi, ở một buôn làng thiểu số Tây Nguyên, có một đôi trai gái yêu nhau, nhưng con trai người người tộc trưởng cũng đem lòng yêu nàng.
Một ngày chớm đông, khi mà những cơn mưa cuối cùng kéo đến, bầu trời ảm đạm, chàng trai vào rừng đi săn nhưng không thấy trở về, người con gái đi tìm chàng khắp nơi… Đến một khu rừng già, nàng vô cùng bất ngờ và hoảng hốt khi thấy người yêu đang bị trói ở dưới một gốc cây cổ thụ. Nàng lao đến ôm chầm lấy chàng trai, lúc ấy hàng trăm mũi tên lao vun vút về phía người họ, găm vào hai cơ thể đang ôm chặt lấy nhau. Máu của họ hòa vào nhau chảy xuống loang ra cả một góc rừng. Ở đó mọc lên một loài cây, mỗi khi chớm đông, khi bầu trời u ám, hoa lại nở ra vàng rực cả bầu trời…
Mình dựa đầu vào vai anh, ôm chặt lấy anh khi nghe anh kể về chuyện tình đau thương ấy. Hoa dã quỳ đẹp quá, nhưng chẳng lẽ người yêu nhau lại phải đánh đổi bằng cả cái chết.
Anh ôm mình vào lòng, mình lại nghẹn thở trong ngực anh. Đôi môi ấm áp lại đưa mình vào cõi mộng, nụ hôn của anh lúc nào cũng ngọt ngào say đắm như thế, anh khiến mình si mê.
Buổi tối, cầm tay anh đi dọc theo các con đường bên hồ Xuân Hương. Để ngắm nhìn những ánh đèn lung linh mờ ảo soi bóng xuống mặt hồ, để nghe gió rì rào trên những hàng cây, để được nép vào bên anh ấm áp. Mình thích được anh đưa ra cầu chữ Y những lúc vắng người, thích được anh ôm mình từ phía sau, anh sẽ nhẹ nhàng hôn lên tóc khiến cho mình bồi hồi trong nhịp thở. Và được hôn anh.
Chẳng biết từ bao giờ mình đã quen với làn hơi ấy, hơi thở anh làm cho mình nghẹn ngào thương nhớ trong cả giấc mơ…
‘… Con sóng dưới lòng sâu.
Con sóng trên mặt nước.
Ôi con sóng nhớ bờ.
Ngày đêm không ngủ được.
Lòng em nhớ đến anh.
Cả trong mơ còn thức… ‘
…
Lại một cuối tuần nữa, cả tuần đi làm chỉ mong đến cuối tuần để được đi chơi với anh. Mảnh đất Đà Lạt này chỗ nào cũng đẹp, miễn là ở đó có anh.
Tuần này anh đưa mình đi chơi thác Prenn, nằm ngay dưới chân đèo Prenn. Con thác nhỏ dịu êm xả nước xuống mặt hồ phẳng lặng. Nước thác chảy rì rào nhẹ nhàng khiến cho lòng mình thanh thản lạ thường.
Kỷ niệm bên anh nhiều lắm, những phút giây ngọt ngào của tình yêu vừa chớm nở. Mình nhớ vẫn buổi chiều ấy, hai đứa đi chơi đồi Mộng Mơ và Thung Lũng Tình Yêu. Mình và anh tay trong tay, dạo quanh các con đường nhỏ giữa rừng thông xanh biếc. Tiếng thông rừng cứ xào xạc như tiếng nhạc du dương.
Những phút giây lãng mạn ấy chẳng bao giờ mình quên được, mỗi khi nhớ lại thấy bồi hồi. Ngồi bên anh trong rừng thông, phóng tầm mắt ra phía xa, mặt hồ nước trong xanh với bầy thiên nga đang bơi lội, cảnh vật trữ tình và thơ mộng như một bức tranh…