Phần 96
Buổi tối ở Đà Lạt, sương giăng lãng đãng, những cơn gió mang hơi lạnh lại ùa về đem lại cho ta cảm giác như Hà Nội những ngày chớm đông. Từ ngày vào Đà Lạt, đây là lần đầu tiên tôi có được cảm giác đi chơi đêm Đà Lạt đúng nghĩa. Hẹn em ở một góc phố, tôi chở em bằng xe máy lòng vòng theo sự chỉ dẫn của em.
Đà Lạt thật khác, không ồn ào xe cộ, không tắc đường và không có nhiều khói bụi. Đà Lạt mộng mơ và yên bình nhưng cũng không kém phần lung linh. Em bảo tôi gửi xe rồi dẫn tôi đi bộ ra khu chợ, lúc này rất đông đúc.
– Anh thích ăn gì? – Em hỏi.
– Gì cũng được, em là chủ nhà mà.
– Hihi, vâng…
Em dẫn tôi vào một quán nướng bên đường, ăn ngô và khoai nướng. Dường như khoai trồng ở Đà Lạt ngọt hơn ở nới khác thì phải, hay là dư vị ngọt ngào bắt đầu thấm vào tôi khi thấy em xúng xính trong bộ quần áo rét, quấn khăn len… Trông em giống như một cô bé sinh viên nào đó mà tôi vẫn hay gặp, trong một quán cóc ven đường, như là đường Láng, ở một đêm đông Hà Nội… xa quá rồi.
– Anh thấy khoai nướng ở đây thế nào? Có ngon không?
– Ưhm, đúng là khoai nướng thật… ăn không giống khoai luộc lắm…
– Hihi…
Tôi và em vừa đi bộ vừa ăn bắp ngô nướng nóng bỏng tay, xuýt xoa trong cái se lạnh của đất trời Đà Lạt.
– Anh có uống cà phê không?
– Có chứ, đã bảo em là chủ nhà mà, đưa anh đi đâu thì anh đi đấy thôi.
– Hihi…
Ngồi ở một quán cà phê bên Hồ Xuân Hương, nhâm nhi ly cà phê sữa nóng trong cái se lạnh thật đáng nhớ, nhất là bên cạnh lại có một người con gái xinh đẹp như Phương, tôi nghĩ, không lẽ mình lại có những trải nghiệm thú vị đến vậy sao.
– Đà Lạt về đêm đẹp quá – Tôi thốt lên.
– Anh cũng thấy vậy à?
– Tất nhiên… anh hay bị rung động trước cái đẹp…
Mà chung quy lại ai chẳng thế, chỉ ít hay nhiều thôi. Tôi thì hay bị rung rinh trước cảnh đẹp và gái đẹp.
– Anh T, em cám ơn anh nhiều lắm.
– Về chuyện gì?
– Về chuyện công việc của em… và những chuyện khác nữa.
– Ừ… em cám ơn, anh nhận. Nhưng bây giờ anh đòi trả ơn thì sao?
Câu hỏi của tôi làm em bối rối, tôi hay đưa các em vào những tình huống bất ngờ như vậy đấy, nhưng chẳng có ý gì đâu.
– Không trả lời được hả? – Tôi nói rồi chiếu tướng thật sâu vào đôi mắt em, mấy ai chịu được ánh nhìn đắm đuối ấy của tôi quá 10 giây? Em cũng vậy, em ngoảnh đi trốn tránh.
– Anh chẳng đòi hỏi gì đâu, chỉ cần em dẫn anh đi chơi khắp Đà Lạt, vào lúc nào đó em muốn, đến những nơi như nơi này chẳng hạn, rất tuyệt vời.
– Tưởng gì… như thế thì dễ ẹc, em sẵn sàng làm hướng dẫn viên cho anh, dù sao em cũng ở đây mấy năm rồi… – Giọng em đầy tự hào.
– Nhớ nhé.
– Vâng…
– Nghoéo tay cái cho khỏi quên nào.
Lời đề nghị dễ thương ấy của tôi làm sao em nỡ từ chối, em đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, tôi móc tay vào và nghoéo. Cảm giác thật lạ khác xa với những đụng chạm trong phòng mát xa, đây là một quán cà phê lãng mạn, bên hồ Xuân Hương khi mà sương mờ đang giăng phủ loang loáng trên mặt hồ. Phòng mát xa – nơi ấy đã là quá khứ.
– Ở trong này anh có bị lạnh không?
– Không, lạnh thế này ăn thua gì…
– Vâng, em thích cái lạnh của Đà Lạt, nó nhẹ nhàng và se lạnh một chút, không cắt da cắt thịt như cái lạnh ở quê em ngày trước.
– Ừ, ở Yên Bái lạnh lắm.
Bất chợt tôi lại nhớ cái buổi mùa đông ấy, một buổi mùa đông mà mưa mặn ướt môi, ngày em đi lấy chồng.
Bây giờ, ngồi cạnh tôi là người con gái khác, nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác ngày xưa, hư và thực, thực và hư, cuộc sống nhiều khi thật lạ lùng, ảo giác như màn sương mờ đang che phủ khắp mặt hồ kia…
…
Mải làm quên mất là em đi làm được 2 hôm rồi, tôi nhắn tin hỏi:
“Công việc mới tốt không em.”
“Dạ tốt anh ạ, mọi người cũng giúp em nhiều, nên nhanh quen…”
“Đà Lạt ngoài ăn khoai nướng với cả uống cà phê ngắm hồ ra còn có gì hay không nhỉ?”
“Hihi, anh trách khéo em đấy hả? Em đang định đưa anh đi đến một nơi cũng rất thú vị của Đà Lạt”.
“Thế à? Thảo nào ngày hôm nay anh hắt xì hơi suốt”.
“Hihi, chắc có người mong rồi?”
“Anh không biết, nhưng mà bao giờ đi?”
“Tối nay được không anh?”
“Ok, đi đâu đấy?”
“Bí mật…”
Cứ mập mờ thế làm tôi rất tò mò nôn nóng, chả hiểu em sẽ đưa đi đâu nhỉ?
…
Buổi tối, tôi lại đón em.
– Mình đi đâu bây giờ? – Tôi tò mò hỏi.
– Anh cứ đi đi, theo sự chỉ dẫn của em.
– Định đưa anh ra “thung lũng tình yêu” hả – Tôi giả vờ đoán mò.
– Không… anh cứ đi đi, đừng hỏi.
– Ok, tính mạng anh phó thác hết cho em rồi đấy.
Lượn qua những con đường quanh co, gió lùa khá là lạnh. Khi đến lưng chừng một con dốc, đường vắng tanh chẳng có người, đột nhiên thấy em ngồi sát lại hơn vào tôi, em vòng tay qua cổ tôi và quấn vào một cái khăn.
– Ui… giật hết cả mình… cứ tưởng hồn ma thiếu nữ nào thắt cổ – Tôi giả bộ trêu em.
– Hihi, làm gì có hồn ma? Em tặng anh chiếc khăn đấy, trời tối ra ngoài dễ bị lạnh…
– Khăn con gái à?
– Đâu, khăn con trai mà.
– Quàng vào giống như trong phim Hàn ấy nhỉ?
– Hihi, vâng…
Đúng là khăn xịn có khác, quàng vào thấy ấm hết cả người. Đang nghĩ đến chuyện cái khăn thì em níu vào lưng áo tôi:
– Anh ơi… rẽ… rẽ…
Tôi phanh kít, em nhào tới ôm chặt vào tôi theo quán tính, khuôn ngực em ấm mềm áp vào lưng tôi, rồi lại rời ra ngay. Tôi cười hỏi:
– Từ đây đến chỗ đấy còn rẽ nhiều không?
– Còn mấy đoạn rẽ nữa.
– Vậy cứ khi nào đi qua thì em hãy kêu rẽ nhé, như vừa nãy ý… cho nó bất ngờ.
– Anh này…
Sau quả phanh đấy hình như khoảng cách tôi và em được rút ngắn một chút thì phải, cỡ 10 cú phanh nữa thì chắc em sẽ ôm vào tôi, haiz, mới 9h tối nên chưa mơ được…
Cái nơi mà em đưa tôi đến là một lưng chừng đồi, phóng tầm mắt xuống thung lũng thì đó là cả một kinh đô ánh sáng lung linh huyền ảo giữa khu rừng. Đẹp đến ngẹt thở.
Đó là những nhà lồng, nhà kính của người dân trồng hoa, khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn vàng được bật lên và trước mắt chúng tôi cả làng hoa bừng lên ánh sáng mờ ảo quyến rũ.
Trong không gian ấy, giữa tiếng xào xạc trên những cánh rừng thông ba lá, gió heo may thổi se se lạnh, tôi và em như gần nhau hơn. Em đã khẽ nép vào bên tôi, khiến cho tôi cảm nhận rõ hơn từng hơi thở của em, mùi hương từ cơ thể em tỏa ra, lẫn với mùi cây rừng.
Đà Lạt bình yên quá, đêm bình yên quá. Tôi thấy trong mắt em lấp lánh những ánh đèn vàng rọi lên từ phía thung lũng xa xa, làn mi ấy, đôi môi ấy… lại khiến tôi xao xuyến…
Có lẽ, em cũng đang rung động trước cái đẹp giống tôi, nhưng tôi rung động nhiều hơn em vì tôi đang đứng trước hai vẻ đẹp, vẻ đẹp thiên nhiên và vẻ đẹp người con gái… Không muốn làm em giật mình khi đang chìm đắm trong cảm xúc, tôi chỉ thì thầm bên tai em thôi:
– Phương ơi…
– Dạ…
…
Em đã mang đến cho anh những bất ngờ
Em đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc.
Anh sẽ giữ mãi những phút giây ngọt ngào.
Sẽ giữ cho mình anh thôi…