Phần 92
Chị cùng gia đình chuyển vào Nam ngay sau đấy một tuần, từ ấy tôi và chị vẫn chưa gặp lại nhau nên chưa có điều kiện ôn lại “kỷ niệm” đêm tuyệt vời đó.
Thời gian cứ trôi, dạo đó công ty bắt đầu gặp đôi chút khó khăn theo tình hình chung, công việc ngon ăn và ở gần ngày càng ít, nên anh em toàn phải cố gắng nhận những công trình ở xa, một vài công trình việc thanh quyết toán cũng rất chậm do chủ đầu tư… hết tiền, đâm ra rất bí.
Nếu mọi việc trôi chảy, kha khá tiền có khi tôi và Phương cũng dự định làm đám cưới rồi, nhưng xét thấy tình hình như vậy nên hai đứa bàn nhau để thư thư lại đã. Các cụ bảo “Cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha” chớ có sai.
Cái vụ thằng “ngu học”, à quên du học nhăm nhe tán tỉnh em Phương tưởng đã xong ai dè một thời gian ngắn nó lại bùng phát, lần này còn mãnh liệt hơn. Nó được sự giúp sức rất đắc lực của bà thím vợ ông chú ruột Phương, chả biết bà mê nó điểm gì mà kết nó ghê lắm. Khen hết lời luôn, và đương nhiên với tôi thì phải tìm mọi cách chê cho thậm tệ.
Bà ấy đá xoáy vào cái điểm mà bà cho là điểm chưa được của tôi, đó là “đẹp giai”, bà ấy bảo tôi có tướng “trăng hoa”, Phương lấy tôi sẽ khổ. Thật oan cho tôi quá, tướng tôi là tướng “đào hoa” chứ có phải “trăng hoa” đâu.
Để tăng thêm sức thuyết phục bà ấy còn lôi cả mẹ Phương đi… xem bói. Ông thầy phán số 2 đứa này lấy nhau cũng được, nhưng anh kia dễ có hai vợ, còn cô này thì hai lần đò… mẹ Phương sợ lắm. Chiêu rung cây dọa khỉ của bà thím cũng có chút thành công.
Dịp 20 tháng 10, tôi đang bận ở công trình dưới Sơn Tây không thể về được, bận thực sự chứ không phải phét tí nào. Tôi với ông Tuyên ra thị xã mua quà, tôi chọn mãi mới mua được một con gấu bông đang ôm trái tim rất là đẹp, còn ông Tuyên cũng mua một con gấu bông cho con gái, thêm một nọ nước hoa nữa cho vợ, xong là vội quá ông ấy đi về trước…
Tôi ở lại chờ người ta bọc hai gói quà, viết bưu thiếp chúc mừng của cả hai anh em, rồi thuê cả người chuyển đến đúng địa chỉ luôn mới chịu chơi chứ. Quà của em Phương tôi ghi “Chúc em yêu lúc nào cũng trẻ trung xinh đẹp như một nàng công chúa trong lòng anh, ra giêng anh sẽ cưới em…”, còn của ông Tuyên thì tôi ghi là “Chúc mừng vợ yêu nhân dịp 20/10 – Dù ở xa nhưng anh luôn nhớ và yêu hai mẹ con”.
Chắc chắn khi nhận được quà, Phương sẽ vui lắm đây, tôi cũng không quên đặt mua thêm một bó hoa nữa để tặng mẹ em, tất nhiên không phải hoa hồng, cũng chẳng phải hoa lan.
Hôm sau, tôi làm việc mà trong lòng lâng lâng khó tả, cứ nghĩ tới cảnh em thích thú mở quà ra rồi sung sướng mà tôi cứ cười một mình suốt như thằng hâm.
Đến tận chiều tối, lúc đang tắm để chuẩn bị đi ăn cơm thì tôi nhận được điện thoại của em, hồi hộp nhấc máy ngay trong nhà tắm:
– A lô… em à, em nhận được quà chưa?
– Anh… anh là đồ tồi, đồ bỉ ổi – Nghe giọng Phương tức giận hét toáng lên trong điện thoại.
– Sao thế em?
– Anh còn giả vờ giả vịt hỏi sao nữa à.
– Em nói gì vậy anh không hiểu?
– Anh là đồ lừa dối, anh đang lừa dối tôi cái gì anh là biết biết rõ nhất mà…
Giọng của Phương rất tức giận và đang mất bình tĩnh, không giống như đang đùa tí nào.
– Em đang đùa anh đấy à?
– Tôi không có thời gian để đùa giỡn với anh đâu, anh đừng có tìm gặp tôi nữa…
– Phương… sao lại thế, em phải cho anh biết nguyên nhân chứ?
– Anh tự đi tìm đi…
Em cụp máy cái rụp, tôi đứng ngây như trời trồng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, đầu còn đang ướt nhoét đầy xà phòng chưa kịp rửa…
Thò được mặt ra khỏi nhà tắm mà vẫn không thể giải thích nổi chuyện gì đã xảy ra mà em lại tức giận nói linh tinh như vậy? Tôi có làm gì lỗi với em? Hay em biết chuyện gì đó? Mối quan hệ với một em nào đấy như em Tuyết, em Trang hay chị Nhàn? Tôi đau đầu suy nghĩ.
Ông Tuyên ở đâu về, mặt cũng hằm hằm như đâm lê, chắc chắn đang tức giận gì đấy, thấy ông ý chửi đổng:
– Mẹ nó chứ… đang yên đang lành cứ bù lu bù loa lên như con điên…
May quá gặp người đồng cảnh ngộ, tôi hỏi:
– Sao thế anh? Cũng bị vợ chửi à?
– Cái con vợ anh như con hâm, nó cứ gào lên ghen lồng ghen lộn, đéo biết nó nghe được ở đâu mà cứ bảo mình đi ra ngoài với con nào.
– Ơ… giống giống em, người yêu vừa gọi nói linh tinh đòi chia tay, anh em mình gặp vận đen rồi anh ạ.
– Sáng mai anh phải về sớm xem thế nào…
Cả buổi tối gọi cho em mà không được, ban đầu thì em không nhắc mấy, nhắn tin cho em thì không thấy trả lời, một lúc sau thì em tắt máy luôn, làm tôi càng thấy bức xúc, nóng ruột, khó chịu… ngủ không yên.
Ông Tuyên cũng thế, lúc tối 2 anh em có uống rượu nhưng ông ý cũng cứ lục xục suốt. Đàn ông nghiêm túc nó thế đấy, đang yên đang lành gặp tai bay vạ gió, vợ với cả người yêu cứ ghen bóng ghen gió không đâu, thật là tội…
Hôm sau tôi cũng về Hn cùng với ông Tuyên, tạm chia tay nhau anh em mỗi người đi một ngả, lòng đầy tâm trạng.
Tôi phi xuống nhà em vì cả buổi sáng cũng không liên lạc với em được. Đến nhà em thì chỉ có mỗi bố em ở nhà, bố em mặt lạnh như tiền ra tiếp tôi. Ông bảo Phương đi làm rồi, cháu nên đi về đi, tối cũng không phải quay lại đâu vì mấy hôm nay phương nó bị mệt, không muốn tiếp ai cả.
Tôi thất thểu ra về, lòng nặng trĩu suy tư… Buồn.
Vì sao anh nhớ em thế này.
Thương nhớ đong đầy trong lòng mắt.
Buổi chiều còn gặp nhau đây.
Mà đêm đã nhớ như vậy.
Em hỡi em có hiểu có hay.
Tình anh như núi cao biển rộng.
Gom bốn phương trời xây thành luỹ.
Biển trời nào mà không xanh.
Thì xin em nhớ cho rằng.
Em hiển nhiên chiếm ngự hồn anh.
Em ơi ngồi đây thương bóng thương hình.
Ngồi đây tơ tưởng riêng mình.
Với niềm mơ ước vây quanh.
Em ơi ước gì mình là đôi chim.
Uớc gì mình là sao đêm.
Hay là trăng rọi sáng đường hoa.
Tôi thất thểu ra về, lòng nặng trĩu suy tư…