Phần 8
Sau cái vụ đi bộ việt dã trong đêm thì hình ảnh 2 thằng tôi trong mắt các em được nâng lên một tầm cao mới. PA có kể với tôi là đêm đó cậu cùng lớp với Ngọc có xuống gọi Linh ra rồi nhờ mang quà Noel vào cho Ngọc, mở ra xem thì đó là một con gấu bông bé bé với cả 1 bài thơ, thơ bỏ ra đọc cả phòng cười rũ rượi, còn gấu bông thì Ngọc có vẻ không muốn nhận nên muốn trưa hôm sau sẽ mang trả lại. Lúc đi gọi điện cho tôi về thì Ngọc có kể cho cả phòng nghe vụ 2 thằng dở đi bộ từ Xuân Thủy về Phùng Khoang, các em có vẻ khâm phục ý chí lắm. Lại nói chuyện em Ngọc muốn trả gấu mà không biết nói thế nào, em Dương chơi luôn câu:
– Cứ bảo là thơ thì em nhận, gấu em trả vì em có người yêu rồi. (Bây giờ thì bảo là em có gấu rồi các bác nhể)
Em Ngọc ừ luôn không ý kiến gì. Qua đó em PA kết luận với tôi: Ngọc nó cũng thích anh rồi đới…
Thời gian này tôi lên chơi với em lần nào cũng gọi PA hoặc Linh ra trước, nói chuyện dăm ba câu rồi cho lui, bảo gọi hộ em Ngọc ra đây cho anh nhé. P. A nó bảo:
– Sao không gọi nó ra luôn mà gọi em ra đây làm gì?
– Anh hỏi thăm tình hình học tập của em.
– Hỏi gì mà tuần 3, 4 lần không chán ah, lần sau anh gọi luôn Ngọc ý, nó cũng mong anh đấy.
– Thật không?
– Thật chứ điêu ah, 2, 3 hôm anh không lên là nàng ta mong đấy.
– Hì Hì. Vào đi, tí anh mua bỏng ngô cho.
Cuối năm, sắp Tết, trời càng lạnh, đứng ở ban công gió thổi vù vù, nhưng lần nào lên chơi cũng vẫn chỉ đứng ở ban công thôi, bảo anh em mình xuống đi dạo vài vòng cho thoáng nhưng em bảo:
– Ở trên này thoáng mà anh.
Thì đúng là thoáng thật, tầng 6 mà, lại đang gió mùa đông bắc thế này, thôi đành đứng đây vậy chứ biết làm sao, co ro tôi đứng 1 góc gần cái cột, hôm nay đi xe buýt chủ quan quá mặc mỗi cái áo khoác mỏng, giờ mới thấy lạnh, chân run run. Em mở cửa bước ra, tôi trấn tĩnh lại ngay, không thể để em thấy tôi trông như cầy sấy được, em lại gần phía tôi:
– Anh đứng đợi em lâu chưa, có lạnh lắm không?
Tôi 2 hàm răng đập vào nhau mà vẫn cố tình tinh tướng:
– Không, ăn thua gì em…
Hai anh em đứng nói chuyện, theo phản xạ tự nhiên tôi cứ nhích dần nhích dần để tìm chút hơi ấm nơi em. Hôm nay em mặc áo phao trùm mũ kín đầu, để lộ ra mái tóc dài buông xuống 2 bên ngực, khuy áo kéo cao kín cổ, chỉ để lộ ra gương mặt trắng hồng trái xoan, nụ cười tươi bao lần khiến con tim tôi xao xuyến. Tôi nhích lại phía em gần hơn, em đang nhìn ra đường, hai bàn tay đặt trên thành ban công, mắt tôi nhìn em, tay tôi đang đi tìm tay em bất chợt rồi rụt lại. Tôi rụt rè:
– Ngọc ơi.
– Dạ.
– Xòe tay ra anh xem nào.
– Để làm gì anh?
– Anh xem bói cho.
– Tay nào anh?
– Cả 2 tay, hôm trước em trả bảo anh bỏ nghề đi làm thầy bói còn gì.
– Em bảo thế bao giờ?
– Quên nhanh thế.
– Nào, xòe tay ra em, anh xem bói hơi bị giỏi đấy.
– Đây, anh xem đi.
Nói rồi em xòe ngửa cả 2 bàn tay ra trước mặt tôi, mắt tròn xoe nhìn tôi chờ đợi. Tôi nhẹ nhàng cầm tay em, bàn tay em nhỏ nhắn xinh xinh mà ấm áp làm sao, tôi lấy cả 2 tay cầm lấy bàn tay em mà xoa xoa, bất chợt tôi cúi xuống hôn nhẹ lên tay em, em rụt tay lại mặt đỏ ửng:
– Thế mà anh bảo là xem bói.
– Cho anh mượn tay em 1 tí.
– Để làm gì?
– Anh lạnh, mượn 1 tí cho ấm.
– Xì, thế mà vừa nãy anh kêu không lạnh.
Em đưa bàn tay cho tôi cầm, hơi ấm từ em truyền sang làm tôi thấy ấm, ấm áp vô cùng. Mặt em đỏ lên tay em cũng ấm hơn thì phải, tôi cứ cầm tay em nhìn ra xa xa, 2 đứa chẳng nói gì, em có vẻ đang suy nghĩ gì thì phải, tôi thì đang lâng lâng tận hưởng cảm giác lần đầu tiên cầm tay con gái, mà lại là cầm tay người con gái tôi thích. Được 1 lúc em rụt tay lại hỏi:
– Anh đỡ lạnh chưa.
– Chưa, anh vẫn lạnh lắm. – Tôi nói.
– Anh đứng đây đợi em 10 phút nhé.
– Uh.
Nói rồi em đi vào phòng, rồi thấy em mở cửa đi ra, em nói với tôi:
– Đứng đây chờ em nhé.
Rồi em đi xuống cầu thang, tôi đứng trên đây gió tạt vào mặt vù vù sao thấy mát thế, tôi nhắm mắt tận hưởng cảm giác lúc được cầm tay em thấy sung sướng trong lòng, hương hoa sữa cuối mùa còn sót lại vẫn thoang thoảng đâu đây, kỷ niệm đầu đời chẳng khi nào quên được.
– Anh T…
Em đã lên từ lúc nào đứng gọi tôi, em nói tiếp:
– Thôi muộn rồi anh về đi kẻo lạnh.
– Anh đứng đây 1 lúc nữa thôi.
– Muộn rồi mà, anh về đi không hết xe buýt đấy. Anh cầm lấy cái này.
Em đưa cho tôi 1 cái hộp nhỏ có bọc giấy cẩn thận, tôi hỏi em:
– Cái gì thế em?
– Anh cứ cầm lấy đi, nhưng không được mở ngay đâu, tí về mới được mở.
– Uh, thôi anh về đây, em vào phòng đi.
Đợi em vào phòng xong tôi mới chạy như bay ra xe buýt, không nhanh thì lại đi bộ về đấy, tôi tự nhủ. Cầm cái hộp trên tay, vừa chạy vừa tò mò không biết cái gì trong này nhỉ, thôi tí nữa lên xe ngồi xem. Ra đến nơi may quá còn chuyến xe cuối, vắng tanh, tôi xuống ngồi hàng ghế cuối cùng, bóc quà.
Một đôi găng tay bằng len, có cả một mẩu giấy với hàng chữ nắn nót của em: “Mùa đông ấm áp anh nhé, lần sau đi nhớ mặc ấm đấy”. Tôi thật sự xúc động, Ngọc ơi anh nhớ em quá, tôi chỉ muốn xuống xe chạy quay lại với em, để được cầm tay em, tôi sẽ ôm em vào lòng…