Phần 76
Lại một mùa thu nữa về trên phố!
Có một thay đổi lớn trong cuộc sống của tôi… Tôi đã quyết định rời công ty để ra ngoài thử sức mình. Tôi chuyển ra làm ở một công ty tư nhân cùng với một anh bạn đồng nghiệp cũ. Việc của chúng tôi rất nhiều, chủ yếu nhận thi công các công trình nhỏ, hoặc làm nhà thầu phụ trong các dự án mà tổng công ty nhận được xong bắn lại.
Tự làm, tự hạch toán, thu nhập cao hơn nhiều so với làm công ăn lương trước kia, nhưng mà vô cùng bận bịu, từ giai đoạn làm thầu đến thi công rồi thanh quyết toán, chúng tôi phải đứng ra làm hết, thời gian nghỉ gần như là không có, càng làm càng say và càng cuốn sâu vào nó.
Tôi dành thời gian cho em ít hơn trước, em cũng hiểu. Chúng tôi xác định thời gian này là bước chuẩn bị cho tương lai, phải tạo một nền tảng kinh tế vững chắc thì cuộc sống gia đình sau này mới vì thế mà hạnh phúc được.
Công việc bên em cũng thế, em chuẩn bị được cất nhắc lên chức trưởng nhóm, nên hào hứng lắm, em cũng bận bịu với việc của công ty, với những chuyến đi công tác, hội thảo, những đợt chạy doanh số quay cuồng…
Trong nhóm em chơi thân nhất với Tuyết, hai đứa bằng tuổi, cùng vào công ty một đợt, cùng trải qua tập huấn rồi lại được phân công vào một nhóm. Trải qua những ngày bỡ ngỡ, những hôm công tác phải uống rượu, rồi những chuyến công tác xa nhà, hai đứa càng thân nhau hơn. Tuyết cũng đi cùng em về căn hộ chung cư của tôi chơi mấy lần, cũng có hôm ăn cơm luôn ở đấy.
Thấy Tuyết hay đi một mình, tôi có hỏi em thì em bảo “nó mới chia tay người yêu ở quê… vì ít gặp nhau quá, với cả nó bảo không hợp nhau, nên chia tay”.
Hôm ấy em phải đi công tác trên Tam Đảo, kết thúc vào đúng ngày thứ 7, chắc là em không muốn về ngay nên gọi cho tôi:
– Anh à.
– Ơi…
– Cuối tuần này anh có được nghỉ không?
– Cũng không bận lắm, nghỉ được. Bao giờ thì em về?
– Anh lên trên này chơi đi, tranh thủ nghỉ ngơi cuối tuần anh ạ, làm việc cũng phải có lúc nghỉ chứ.
Tôi nghĩ ngợi giây lát rồi đồng ý, nghỉ một ngày CN lên chơi với em, trên đấy hai đứa tha hồ mà… Nghĩ đến đã thấy cứng hết cả chim rồi.
– Ok, anh sẽ lên.
– Vâng… anh lên nhé… em đợi.
Tôi phi lên Tam Đảo trong cái rộn ràng háo hứng vô cùng. Mỗi lần đi đâu chơi xa cùng em là chúng tôi lại có những giây phút ngọt ngào bên nhau, những đêm ân ái mặn nồng tưởng như bất tận. Đê mê và sung sướng cực kỳ.
Lên Tam Đảo vào lúc xế chiều, em nhắn tin báo cho tôi địa điểm nói là em đang đứng ngắm hoàng hôn chờ anh. Tôi đang ngơ ngác trên đường thì thấy tiếng í ới gọi:
– Anh T, đây mà… anh T…
Nhìn ra thấy có tới 2 em đang vẫy, Phương và Tuyết.
– Em chào anh T – Tuyết nói.
– Ok chào em…
Tôi có đôi chút bất ngờ, không nghĩ là cuộc gặp này lại có cả Tuyết ở đây nữa, nhưng tôi nhanh chóng xóa ngay cái suy nghĩ ích kỷ vừa nảy sinh trong đầu, càng đông càng vui chứ sao, mình là đàn ông không nên nhỏ mọn như vậy.
Phương bám lấy tay tôi và kéo ra, ba người đứng ngắm hoàng hôn giữa bao la trời đất. Chiều thu Tam đảo se lạnh, không gian huyền ảo trong cảnh mây gió. Mặt trời sắp tắt, Tam đảo mờ sương, những cơn gió ở đâu kéo về mang chút hơi lạnh khiến cho con người ta muốn sát lại gần nhau hơn. Phương đứng giữa, tôi và Tuyết mỗi người đứng một bên, sát vào nhau phóng tầm mắt ra xa, đến khi bóng tối buông dần…
Có lúc, tôi ước mình là người đứng giữa, hai em gái xinh đẹp kẹp nách hai bên, hương thơm lan tỏa hòa quện với gió trời, giữa bao la mênh mang, thật như là chốn bồng lai tiên cảnh.
– Anh… – Phương gọi làm tôi giật mình.
– Hả?
– Anh đang nghĩ gì đấy?
Tôi chột dạ à nha, hay em đoán được tôi đang có ý đồ xấu nhỉ?
– Anh có nghĩ gì đâu… à cảnh đẹp nhỉ? Nhưng anh thấy lạnh lạnh rồi.
– Em cũng thấy lạnh… Về thôi Phương ơi – Tuyết lên tiếng.
Tôi phóng xe đèo cả hai em về dưới trung tâm, tất nhiên là Phương ngồi giữa và sau là Tuyết. Gửi xe xong cả ba cùng đi dạo ra phố, xà vào một quán ngô nướng bên đường, vừa tí tách nhai vừa chém gió. Tôi kể cho các em nghe những câu chuyện, khiến cho hai em cười nắc nẻ, đó là một thế mạnh của tôi, dí dỏm thông minh và hài hước. Lần nào đi tán gái tôi cũng giở mấy cái chiêu đấy ra, lần này không phải là tán, nhưng vui quá nên tôi vẫn cứ kể.
Phương có vẻ rất tự hào về tôi, tự hào vì có người yêu vừa đẹp trai, ga lăng lại hài hước vui tính.
Hình như con gái là thế thì phải, luôn hãnh diện vì hơn người khác, nhất là với các bạn của mình. Tôi đọc trong mắt Phương ánh lên niềm vui niềm tự hào hãnh diện, thỉnh thoảng Phương nhìn sang phía Tuyết để dò xét xem phản ứng của Tuyết thế nào, rất chi là buồn cười.
Tôi kệ, tôi chẳng để ý lắm, đi chơi với cả hai em xinh tươi như này là sướng rồi. Hai em ý còn chẳng thấy vẫn đề gì, mình đàn ông con trai sao phải ngại, tẹt đi.
Người ngoài nhìn vào ba đứa cứ ríu rít cười đùa một trai hai gái cũng chẳng hiểu kiểu gì luôn, cảm giác lúc đấy thích phết.
Đêm Tam Đảo, đi dạo trên những con đường dốc quanh co thật là tuyệt, bất giác tôi lại nhớ những buổi tối mưa phùn ngày xưa ở ĐH NN, khi đi dạo cùng mấy em trong phòng của Ngọc… bao cảm xúc lại ùa về.
Dạo chán, 3 anh em lại tạt vào mấy quán nướng ven đường ăn thịt lợn mán nướng chấm tương ớt, định làm lon bia nhưng em không cho uống, chắc em sợ say rồi thì… hihi. Cảnh giác quá.
Chơi đến khuya mới kéo nhau về khách sạn, tôi vào định thuê một phòng nữa bên cạnh phòng 2 em nhưng bên lễ tân lại báo… hết phòng. Cuối tuần đông quá nên cháy phòng rồi, can tội không đặt trước.
– Hay là hai em cứ ở đây, anh đi kiếm quanh quanh xem có nhà nghỉ nào không anh nghỉ lại cũng được, sáng mai mình gặp nhau.
Tôi lòng vòng khắp nơi nhưng không có một khách sạn nào còn phòng cả, may quá kiếm được một nhà nghỉ be bé đang định vào thì Phương gọi điện:
– Anh à, anh tìm được phòng nghỉ chưa?
– Chưa, lòng vòng mãi nhưng chưa có cái nào.
– Ôi muộn quá rồi thôi anh đừng tìm nữa, quay lại KS em đi.
– Có phòng rồi à?
– Không, anh ở chung phòng bọn em cũng được mà, có hai giường mà anh.
– Nhưng anh ngại… Tuyết.
– Không sao anh ạ, cho anh một giường, em với Tuyết một giường, nó bảo không vấn đề gì đâu.
– Thế đêm em sang nằm với anh nhé, hihi.
– Này… đừng linh tinh nhá, để lúc khác…