Phần 63
Tối hôm đấy về tôi và Phương đi chơi với nhau, một tuần không gặp nhớ ơi là nhớ, loáng một cái đã hết buổi tối thứ 7, tôi phải đưa em về sớm để hôm sau em còn về quê ăn cỗ cùng với bố mẹ, vậy là thời gian bên nhau thật ngắn ngủi.
Ngày hôm sau tôi đi chơi loanh quanh Hà nội với mấy anh bạn, định chiều lên TN luôn cho sớm vì đằng nào cũng không được gặp Phương, nhưng đi uống rượu với anh em phê quá về muộn nên phải để đến sáng hôm sau. Tối về nhà phê lòi mắt nhưng vẫn lôi điện thoại ra gọi cho Phương:
– A lô em à.
– Vâng, anh T à.
– Em đi ăn cỗ về chưa? Có… vui không?
– Ơ… anh T… em…
– Em sao? Anh nhớ em lắm… Mai anh đi TN sớm…
Tôi nhớ là chỉ nói được thế rồi ngủ luôn một giấc đến sáng, dậy thấy tin nhắn của Phương trong máy “Anh à, em về nhà rồi, anh đang ở đâu đấy, anh đã đi TN chưa?”, Rồi lại tin nữa “Chúc anh yêu ngủ ngon”. Tin nhắn gửi lúc 11h đêm.
Đọc tin nhắn Phương gửi xong tôi hơi chột dạ, mở nhật ký cuộc gọi ra thì phát hoảng hôm qua không gọi cho Phương, lúc hơn 10h đêm gọi cho số lạ lạ, hình như của em Trang, hôm qua em vừa nháy máy sang mà.
Ra bến xe để đi TN, lên xe tôi giật mình khi đã thấy em Trang đã ngồi trên xe rồi, vẫn chỗ cũ. Làm sao bây giờ, thôi cứ đến ngồi cạnh, mình đàn ông mất quái gì đâu mà sợ, ngồi cạnh gái càng sướng chứ sao.
– Trang, hôm nay cũng đi TN hả em?
– Ô anh T ah, vâng em đi TN.
– Lại được ngồi gần em rồi, anh em mình có duyên nhỉ.
– Hihi, vâng.
Hôm nay xe vẫn đông như mọi lần, tôi vẫn hoang mang cái vụ gọi điện hôm qua, không biết Trang có nghĩ gì không? Hay là giải thích nhỉ, thôi kệ em không ý kiến thì thôi tôi im luôn.
Chuyến này chắc nhà xe đã làm luật rồi nên công an không vẫy, xe chạy một mạch không dừng, vẫn lắc lư như đánh võng rất dễ gây buồn ngủ. Tôi vẫn ngồi sát vào Trang hai cơ thể cọ vào nhau, lúc mà cả xe chìm vào giấc ngủ thì Trang cũng dựa vào vai tôi mà ngủ say sưa từ lúc nào, mọi người nhìn vào sẽ tưởng hai đứa này là một đôi.
Biết em dựa vào, tôi ngồi cứng đơ như khúc gỗ không dám cựa quậy, sợ em tỉnh giấc sẽ không còn cảm giác này nữa, nhẹ nhàng êm ái, một mùi hương rất lạ ngay mũi tôi, nó kích thích cảm giác trong tôi, nhìn xuống ngực em thấy đang nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở, thằng nhỏ trong quần lại to lên.
Cả một đoạn đường dài thì hơi thở em đều đều, nhưng về sau tôi cảm nhận hơi thở em gấp gáp hơn và mạnh hơn, có lẽ em đã thức giấc nhưng vẫn giả vờ ngủ, vẫn dựa đầu vào vai tôi. Tôi cũng để yên.
Buổi tối ở trong BQL dự án quanh quẩn cũng chỉ uống rượu, đánh bài, mãi cũng chán. Hôm đấy ngồi buồn thế nào lại nổi hứng muốn dạo một vòng quanh Thành phố, rủ mấy thằng kỹ thuật thì chúng nó mải đánh bài không đi, đành đi một mình. Dạo một vòng rồi ra chỗ tượng đài ngồi uống nước, lấy cái điện thoại ra sực nhớ đến em Trang thế là cứ nhắn bâng quơ.
“Em đang làm gì đấy”.
Lúc sau thấy nhắn lại ngay “Em đang ở phòng ngồi chơi thôi anh ạ, anh đang ở công ty à, anh ăn cơm chưa?”
“Anh đang lượn phố Thái nguyên một mình, lâu rồi không ra ngoài đây buổi tối”.
“Thế hả anh, em cũng lâu rồi không ngắm TN buổi tối, đẹp không anh?”
“Đẹp, có thích đi lượn không anh qua cho đi cùng, hihi.”
Phải 10 phút sau mới thấy em nhắn lại “Thật không đấy, anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở chỗ tượng đài.”
“Vậy anh qua chỗ gần chợ đón em nhé.”
“Ok”…
Tôi chạy xe ra chỗ hẹn để gặp em nhưng dọc đường xe lại hết hơi, dắt bộ một lúc mới đến chỗ vá, ngồi nhắn tin.
“Em đến chưa?”
“Em đến rồi, đang đợi anh đây, đừng nói là cho em leo cây nhé”.
“Xe anh bị hỏng đang sửa, đợi anh 1 tí nhé. Hay là em vào quán cà phê gần đấy đợi anh nhé, quán to nhất ý”.
‘Vâng’.
Nơi hẹn là một quán cà phê có tiếng ở TP Thái Nguyên, quán rộng rãi và không gian rất đẹp. Tôi vào quán nhưng thú thật không biết em ngồi chỗ nào vì đã được nhìn mặt em bao giờ đâu, em toàn đeo khẩu trang mà.
Quán khá vắng, tiếng nhạc nhẹ du dương, không gian rất thích hợp cho một buổi hẹn hò. Tôi đi cầu thang và bước lên tầng 2, ở một góc nhỏ có cô bé đang ngồi một mình, có lẽ đúng là em, tôi đến gần và vừa đi vừa gọi nhỏ:
– Trang.
Em khẽ quay mặt lại, thực sự tôi khá là choáng các bác ạ, vì em quá xinh. Đấy là theo cảm nhận của tôi thôi, trong cái ánh điện hơi mờ mờ, giữa một không gian với tiếng nhạc du dương, gương mặt ấy gợi lại cho tôi rất nhiều cảm xúc. Nói từ đáy lòng luôn đấy, gương mặt ấy rất quen, rất dễ xao lòng mà tôi đã gặp ở đâu đó.
– Anh T, em Trang đây.
Phải mất gần chục giây tôi mới trấn tĩnh lại được và đến ngồi ghế đối diện em, tôi nhìn sang phía em cười và hỏi:
– Em đợi anh lâu chưa?
Đáp lại cũng là một nụ cười:
– Một lúc rồi anh ạ.
Tôi gọi cà phê nâu và gọi cho em sinh tố, sau đó thì tôi ngồi và ngắm trộm, rõ ràng rất quen mà tôi chưa nhớ ra.
– Anh nhìn gì em mà nhìn kỹ thế?
– Anh thấy em quen lắm, gặp ở đâu rồi… anh đang nghĩ…
– Hihi, hôm trước anh bảo gặp ở KTX còn gì…
Nhấp một ngụm cà phê, tôi và em lại tiếp tục với những câu chuyện.
– Anh thấy TN bây giờ khác trước không?
– Vẫn thế mà em, chả khác gì.
– Ngày trước ở đây anh hay đi lượn phố lắm hả, chắc là có em nào chứ gì?
– Làm gì có…
Tôi nói chuyện với em nhưng đầu óc vẫn đang nghĩ, không thoát ra khỏi được câu hỏi cứ quẩn quanh. Cà phê thơm lừng, tiếng sáo du dương cất lên và đưa tôi trở về quá khứ…
… Có những lúc khi yêu nhau anh đâu hay duyên tình ta chua cay.
Cố xóa hết bao yêu thương mong quên khi đường tình chia đôi.
Anh quay đi lòng đắng cay.
Lệ tuôn rơi trong đêm phân vân biết nói sao.
Bài hát “Kiếp Tình chung” mà Trần Tâm đang hát đưa tôi về với ảo mộng xưa, với những chuyện tình đẹp như mơ trong phim kiếp hiệp. Đúng rồi, bởi nụ cười của em bên phía đối diện, với giai điệu bài hát nữa, nó làm tôi nhớ đến nàng Thẩm Bích Quân trong “Bảo Đao Tầm Chủ”, hình ảnh mà đã khiến cho tôi mất ăn mất ngủ, phải rồi nụ cười em chính là nụ cười cô gái ấy.
Một nụ cười thật đẹp có thể khiến cho người ta say đắm. Tôi đã cố gắng nói chuyện để cho em cười thật nhiều, vì tôi chẳng thể giải thích tại sao, tôi lại bị say mê nụ cười ấy, cái miệng ấy đến thế.
Mà oái oăm ở chỗ là: Càng nói chuyện hài hước, làm con gái cười nhiều thì con gái lại càng mê, càng nhớ lâu các bác ạ, hình như là như thế.
Sau cuộc gặp ấy, tôi đã bị ám ảnh bởi gương mặt em, nói bị tiếng sét ái tình không biết có đúng không, nhưng tôi lại muốn gặp em thêm nữa.
Buổi tối, em lại là người nhắn tin cho tôi trước.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Chẳng làm gì cả em ơi, hôm nay mọi người lại đi chơi hết rồi, đang ở phòng một mình nghe nhạc đây, buồn ơi là buồn”.
“Em cũng thế, anh em mình giống nhau nhỉ, các chị phòng em cũng đi vắng hết rồi, em cũng đang nằm nghe nhạc”.
“Em thích nghe nhạc gì?”
“Em thích nghe Cẩm Ly anh ạ”.
…
“Ở đây có một quán sinh viên hay phát nhạc Cẩm Ly đấy, em có biết không”.
“Hihi, em biết, lâu rồi không đến quán đó”.
“Hôm nay có muốn nghe không? Anh cũng muốn nghe thử nhạc Cẩm Ly”.
Tôi chẳng thể hiểu nổi mình khi ấy nữa, ở trên này tôi đang tạm quên đi hình bóng Phương và luôn nghĩ về một hình bóng khác, giải thích cho điều đó lúc ấy tôi chỉ có thể nói là tại vì em giống với nhân vật trong phim kiếm hiệp mà tôi đã từng xem, tôi đã từng bị ám ảnh, tôi đã từng như sống với những nhân vật trong phim ấy, rất nhiều cảm xúc.
Hai đứa gặp nhau, lại nói chuyện và có những phút giây thật sự thoải mái, vui vẻ tưởng chừng không dứt. Thời gian trôi quá rất nhanh, loáng cái đã hết buổi tối.
Ngày hôm sau, bận công việc quá anh em làm đến tận hơn 7h tối, cơm nước tắm rửa xong cũng hơn 8h, tôi gọi cho Phương nói chuyện qua điện thoại, em kể cho tôi chuyện gia đình, chuyện công việc. Dạo này em bận, đi công tác nhiều, tôi bảo:
– Say việc quá rồi đấy nhé.
– Hihi, vâng, em thấy thích công việc này anh ạ.
– Đừng có ham việc quá quên luôn người yêu…
– Quên sao được, em rất nhớ anh, cuối tuần này anh có về không?
– Có chứ.
– Nhớ đấy nhé… hẹn gặp anh iu cuối tuần nhé…
10h đêm, đang chơi vài ván Pikachu cho mỏi mắt để đi ngủ thì có tin nhắn của em Trang “Anh đã ngủ chưa?”
“Anh sắp, em chưa ngủ ah?”
“Em đang nằm nhưng chưa ngủ được…”
“Lại đang nghe nhạc à”.
“Vâng, đang nghe nhạc, đang…”
Nhạc Cẩm Ly ngày ấy là những ca khúc về tình yêu rất hay, nhưng rất buồn, nghe vào ban đêm rất dễ bị tương tư, nhất là đối với con gái.
Tôi không hề biết rằng hôm ấy, Trang đã rất… nhớ tôi.
Tối hôm sau, tôi lại cùng em đi chơi, tôi đón em rồi hai đứa rong ruổi trên phố, ríu rít với đủ thứ chuyện. Đến tượng đài, tôi gửi xe rồi hai đứa đi bộ lên trên. Đây là nơi mà các bạn trẻ, các bạn sinh viên hay lui tới. Đó là một khuôn viên rộng rãi, với nhiều hàng cây, ghế đá, bao quanh hồ nước, có những khoảng sân rộng sáng trưng, và có cả những góc tối, nơi mà các đôi hay rủ nhau vào đấy tâm sự.
Hai đứa dạo bước một vòng quanh khuôn viên, đứng từ trên cao nhìn xuống TP về đêm, gió thổi từ mặt hồ lên mát rượi. Thỉnh thoảng, bắt gặp vài đôi đang tình tứ bên ghế đá, em lại ngoảnh mặt đi khẽ cười e thẹn.
Đi bên em như thế cho tôi cái cảm giác như đang hò hẹn, khung cảnh này làm tôi nhớ đến một khung cảnh khác, cũng trong lúc yêu đương chiếm trọn con tim.
Có lẽ, tôi là người hoài cổ.
Ghế đá, hàng cây, hồ nước, tôi bất chợt nhớ về khoa Pháp, nhớ những ngày cùng “em” tay trong tay, nhớ những buổi ban đầu ấy… xa rồi.
– Anh đang nghĩ gì vậy?
– Không… khung cảnh ở đây thật đẹp em nhỉ?
– Vâng… anh chưa đến đây như này bao giờ à?
– Chưa? Em đến rồi à?
… Tôi và em đang ngồi trên ghế đá cạnh hồ. Em yên lặng một lúc, nhìn ra phía xa.
– Em cũng đến đây mấy lần rồi…
– Với ai? Người yêu à?
Quay sang tôi em khẽ cười, môi mím lại nhẹ nhàng:
– Cũng có thể nói như vậy cũng được…
– Người yêu thì cứ nói người yêu có sao đâu. Bây giờ bọn em vẫn… yêu nhau chứ?
– … Anh ấy đi… du học rồi. Anh ấy bằng tuổi anh đấy.
– Tốt quá còn gì… đi du học nhưng vẫn yêu nhau.
Em lại khẽ cười, gió lại thổi mạnh lên, tôi ngồi rích lại gần em một chút, hai cơ thể khẽ chạm, em cũng ngồi rích lại phía tôi một chút.
– Con trai tuổi anh có tài nhỉ? – Em nói.
– Tài á, anh chẳng thấy tài gì.
– Em thấy nhiều người tuổi anh giỏi.
– Giỏi thế nào nói anh nghe thử.
– Bạn em, cũng rất giỏi, và mấy người nữa, cả anh… đúng không?
Em quay sang tôi cười và tôi cũng cười:
– Anh không biết, do người khác đánh giá.
Em lại trầm ngâm và chậm rãi nói:
– Còn tuổi em thì…
– … Ai cũng xinh. – Tôi chêm vào.
– Hihi, khéo mồm nhỉ. – Em nói rồi khẽ đấm nhẹ vào tay tôi.
– Anh nói thật mà, anh cũng đã quen một người bằng tuổi em, cũng rất xinh.
– Xinh bằng em không, hihi.
– Mỗi người một vẻ, nhưng đều làm anh xao xuyến.
– Khiếp… anh nói hay thế, không biết là có thật lòng không?
– Em không tin anh à?
– Tin… nhìn anh là em tin mà…
Gió nhẹ, hương hoa cỏ bay đâu đây hay là hương tóc em, tôi không phân biệt được, em đang dựa đầu vào vai tôi.
– Ở bên anh em thấy vui, thấy thật bình yên…
Kỷ niệm ngày xưa hai đứa thoáng đâu đây mối tình đắm say.
Kỷ niệm ngày xưa hai đứa nói yêu nhau thật lòng lâu lắm.
Đôi tim bé như say khẽ nguyện cầu mình bên nhau mãi…