Phần 62
Chị em phòng kế toán có đặc tính là rất hay rủ nhau đi vệ sinh, mỗi lần đi thường 3 đến 4 chị em vào một lượt, vụ đó bị mấy anh em phát hiện ra nên rất hay đi rình. Ở bên này áp tai vào tấm vách thạch cao nghe bên kia nói chuyện rõ mồn một. Đủ thứ chuyện trên đời được đưa ra bàn luận rôm rả trong đấy, từ chuyện chồng con đến chuyện xã hội, rồi chim chồng chị này ngắn, chim anh kia dài, hay là chị em nào hôm qua làm mấy nháy anh em bên này biết hết, hehe. Quen đến nỗi khi các chị đi đái anh em còn phân biệt được tiếng tồ tồ đấy là của ai cơ mà. Tiếng nước đái của em Thủy top thì đanh nhưng hơi rè, anh em phán “bướm khít, nhiều lông”. Cam đoan 100% là vào thứ 7, hôm nào em Thủy mặc sexy chút, có thằng chui vào nhà tắm rình em đi đái rồi áp tai vào tường nghe tiếng nước đái em chảy tồ tồ rồi xóc lọ, tưởng tượng ra đủ thứ trên đời vì nhìn em rất kích thích.
Nói thế để thấy là trong những môi trường khiến cho con người dễ bị cám dỗ như thế, rất nguy hiểm cho những em gái xinh mới lớn.
Lan man nhiều quá, quay về chủ đề chính. Vài lần em đi công tác như vậy cũng bắt đầu quen, lần nào về em cũng kể lại tường tận chi tiết cho tôi nghe để tôi yên tâm không phải lo lắng nữa. Và tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Tình cảm tôi và em đúng lúc đang tiến triển một cách chậm rãi, từ từ không vội vã thì tôi nhận lệnh đi công tác một tháng trên Thái Nguyên, công việc là lên làm hồ sơ thanh quyết toán cho một hạng mục công trình trong dự án nhà máy Gang Thép. Do đặc thù nên cuối tuần sẽ được nghỉ.
Chuyến công tác dài hơn một tháng và những sự việc xảy ra ban đầu tôi định không đưa vào chuyện, không muốn kể vì nó là một ngã rẽ khác, kể ra chắc chắn có anh em sẽ trách móc và ném đá, nhưng dù sao thì chuyện đó cũng đã làm cho tôi nhớ, không thể quên được, ít nhất là đến lúc này, mặc dù không liên quan trực tiếp đến Phương. Suy đi nghĩ lại, viết rồi lại xóa, mông lung lắm các bác ah, không biết nên thế nào?
Đa tình tự cổ nan di hận…
Sáng thứ hai tôi ra bến Gia Lâm bắt chuyến xe sớm lên Thái Nguyên, ngày ấy xe ít, tuyến HN – TN chủ yếu chạy bên Mỹ Đình nên hôm ấy xe rất đông, chật cứng, may quá đến sớm nên tôi có chỗ ngồi. Tôi ngồi một ghế ngay sát cửa sổ rất thoáng, càng lúc xe bắt khách càng đông, đến Đông Anh thì các ghế đã chật cứng và mọi người bắt đầu đứng lố nhố rồi, khách kêu oái oái, đặc biệt là mấy chị có tuổi và mấy em sinh viên.
Tham thì thâm, đến Sóc Sơn thì xe bị công an vẫy, chắc quên làm luật hay sao mà công an cho mời tất cả hành khách xuống xe để đếm, xe 29 chỗ mà chúng nó nhét 45 người. Đứng hít gió đồng tí, anh em tranh thủ ra tưới lúa đợi nhà xe gọi điện tứ tung, làm luật các kiểu xong thì cũng được lên đường. Ban đầu cứ nghĩ là vừa rồi ai ngồi chỗ nào bây giờ ngồi chỗ ấy, tôi lên xe nhưng chỗ ngồi đã bị một em gái chiếm mất, haiz, chẳng nhẽ lại đòi, ai lại làm thế, may em để cái ba lô của tôi sang bên cạnh nên tôi vẫn có chỗ để ngồi, sát em luôn.
Tôi liếc sang nhìn em thấy vẻ mặt em tỉnh bơ quay ra ngoài như không, làm tôi bật cười thầm trong bụng, trông thì có vẻ cũng xinh xắn đấy, mặc dù khẩu trang kín mít. Mãi tóc hơi xoăn được buộc gọn lại chứ nếu thả ra tôi nghĩ cũng khá là bồng bềnh, mùi tóc thì thơm, sở dĩ tôi biết là thơm vì tôi phải ngồi sát vào em, nhường ghế cho một bác trung trung tuổi ghé đít vào ngồi cùng, xe chật nên mỗi người nhường nhau một tí, thằng lơ xe nó bảo thế.
Bị kẹp giữa nên mũi tôi áp ngay sát tóc em gái, thú thật tôi cũng hơi nghiêng về đấy một tí, chứ thẳng người ra thì không đến nỗi. Thằng nào chả thế, mấy khi được đi xe chật mà lại được ngồi gần gái, tranh thủ ngửi tí cho có cảm giác lạ.
Đang mải hít chưa kịp đánh giá chi tiết thì bác tài húc mẹ vào ổ gà, trán tôi cộc vào đầu em cái ‘cục’, em quay mặt lại lườm, tôi xấu hổ luống cuống:
– Xin lỗi.
Chắc thấy tôi có vẻ chân thành mới cả cũng… đẹp trai, nên không thấy em nói gì. Được lúc sau thì thấy em ngủ. Phải công nhận bác tài này lái xe khéo, đi như đánh võng, rất chi là dễ ngủ, mọi người trên xe ngủ gần hết trừ những thằng đứng.
Tôi tranh thủ nhìn ngắm em chút, áo sơ mi cúc đóng kín quá không soi vào trong ngực được, chỉ thấy ngực phập phồng theo hơi thở, nhìn làn da thì thấy cũng hơi trắng trắng, không bằng em Phương. Em bé này ngủ nhưng vẫn ôm chặt cái túi trong lòng, rất cảnh giác. Tôi ngồi thẳng người lên rồi khẽ tựa vào ghế, bây giờ hai cơ thể đang cọ sát vào nhau từ trên vai xuống đùi. Mặc dù cái cảm giác ấy nó không rõ rệt đâu nhưng chim vẫn cứng lên từ lúc nào rồi, thấy thích thích.
Suốt cả quãng đường dài, chẳng nói với nhau câu nào, chỉ lặng im cảm nhận, tôi không biết là em có cảm giác gì không, nhiều lúc người tôi tì vào em mạnh lắm nhưng không thấy nói, chắc là xe đông cũng chẳng thể làm khác được.
Đến TP Thái Nguyên mới thấy em quay sang hỏi:
– Anh về đâu ạ?
– Mình về TN. – Tôi vốn vẫn hay đùa thế mà.
– Tất nhiên rồi, ý em hỏi là anh xuống chỗ nào.
– À, mình xuống bến.
– Anh cho em ra ngoài nhờ một chút, em xuống đây rồi ạ.
Tôi đứng dậy cho em lách qua, con cu trong quần vẫn cứng nên nó nổi lên một cục, khi em chen người qua cọ sát cặp mông của em vào đấy làm tôi thót cả tim, em xuống xe rồi mà tôi vẫn chưa hoàn hồn, cặp mông của em to và mẩy quá, dáng người cũng cao nên khá là cân đối.
Cuộc gặp trên xe thoáng qua nên tôi nhanh chóng quên để vào việc, hằng ngày vẫn nhắn tin và gọi điện cho Phương đều, hai đứa nói chuyện mãi không dứt, tối trước khi đi ngủ lại nhắn tin nữa, toàn những lời yêu thương xa nhớ.
Cuối tuần, tôi ra bắt xe để về HN, tôi lại lên xe và ngồi đúng cái chỗ hôm trước gần cửa sổ. Xe chạy một lúc thì cô bé đấy cũng lên xe, ánh mắt em tia ngay ra chỗ tôi ngồi rồi lại gần nhẹ nhàng:
– Anh ơi, nhường em ngồi ngoài nhé, em say xe.
Ok, tôi không nói gì đứng dậy lui ra phía ngoài để em lách vào, vẫn cặp mông đấy cọ sát trước quần tôi, nhưng cảm giác không phê mấy vì chim non đang mềm oặt.
Lần này thì tôi chủ động bắt chuyện bằng một câu đùa:
– Hai lần chiếm chỗ rồi đấy nhớ.
Em cười hì hì:
– Vâng, hôm nay lại gặp anh.
…
– Anh lên TN đi học hay đi làm? Hay nhà anh ở Tn? – Em hỏi.
– Mình đi công tác trên này thôi.
– Thế ạ.
– Ừ, còn bạn?
– Em cũng công tác trên này, hihi.
– Ồ thế ah? Giống nhau nhỉ.
– Vâng.
Hình như có chút gì đó giống nhau sẽ khiến cho người ta gần nhau hơn thì phải. Câu chuyện vì thế cũng cởi mở và thân thiện hơn.
– Anh công tác gì trên này ạ?
– Mình làm bên XD, công ty đang làm trong dự án Gang Thép.
– Vâng, thế bình thường anh làm dưới HN ah?
– Ừ.
– Công ty em trụ sở cũng dưới HN, em làm ở chi nhánh trên này, em cũng mới được phân công lên đây thôi.
– Thế à, lại thêm một cái giống nhau nữa rồi, nghe chừng cũng khá nhiều điểm chung đấy nhỉ?
– Hihi, vâng.
– Bây giờ đang có một điểm chung nữa đấy?
– Là gì anh?
– Mình đang đố bạn mà?
– Hihi, em không nghĩ ra.
– Cố nghĩ đi xem nào.
Chẳng biết em nó có nghĩ không nhưng thấy đăm chiêu một lúc rồi a lên như đúng rồi:
– A… em chưa nghĩ ra.
Tôi tí phì cười vì câu trả lời của em nó.
– Đang đi xe chung đấy.
– Hihi, ừ nhỉ.
Mải nói chuyện với gái không để ý xe đông kín từ lúc nào, bây giờ lại đang ngồi sát vào em như hôm trước, cọ sát thoải mái, càng dễ nói chuyện vì thấy cũng có vẻ hợp. Qua câu chuyện thì biết em kém tôi 2 tuổi, nên tôi xưng anh rồi.
– Anh công tác trên này có lâu không?
– Bao giờ xong thì thôi, hihi.
– Vậy hả?
– Ừ, anh bên Ban quản lý nên cuối tuần được nghỉ anh về HN, thế công ty em làm về cái gì?
– Bên em cung cấp các sản phẩm Lô Hội, làm đẹp ý anh.
– Vậy à? Em làm cái này lâu chưa?
– Cũng lâu rồi anh ạ.
Hai anh em nói với nhau đủ thứ chuyện, xã giao trên xe ý mà, cho nhanh về đến nhà, mới cả nói chuyện với gái trên xe thế này cũng hay phết, không biết có bác nào đã từng thế chưa?
– Anh thấy Thái nguyên thế nào?
– Bình thường, bao nhiêu năm vẫn thế, ngày trước anh ở đây mãi rồi.
– Anh ở đây rồi à?
– Ừ, lúc mới ra trường anh có lên đây làm một thời gian.
– Hihi, anh em mình lại có điểm chung rồi đấy, em học đại học 4 năm liền ở TN đấy.
– Em học trường nào?
– Kinh Tế anh ạ, anh vào Kinh Tế bao giờ chưa?
– Vào nhiều rồi là đằng khác.
– Hihi, có khi anh em mình gặp nhau rồi cũng nên ý nhỉ, em nhìn anh cũng quen quen.
– Anh không biết, em bịt khấu trang thế kia anh chịu, không thể nhận ra được.
– Hihi, thế anh tên gì?
– Anh tên T, còn em?
– Em tên Trang ạ.
– Trang à… Trang thì anh cũng có quen mấy người ở TN.
– Thật không đấy?
– Thật.
Tôi quả quyết rồi cười mặc dù đang bốc phét, xong tôi lại tiếp:
– Thế ngày xưa em có ở KTX không?
– Em có.
– Em ở phòng tầng 3 đúng không?
– Eo ơi sai rồi, em ở phòng tầng 2.
– À ừ anh nhầm, tầng 2. Anh vào chơi KTX tầng 2 rồi, mà em quê ở đâu?
– Em quê Bắc Giang.
– Xong…
Gương mặt thoáng chút ngơ ngác em cố gặng hỏi:
– Sao lại xong?
– Xong là xong chứ sao, anh cũng quê BG, chắc chắn anh lên phòng em rồi.
– Thật thế à? Anh ở đâu vậy?
– Em ở đâu?
– Em ở Việt Yên.
– Thế thì đúng luôn.
– Đúng gì anh?
Phải công nhận là tôi thấy mình cũng có tài gợi chuyện tán gái phết, khi đã vào phom các em hay bị cắn câu lắm cơ.
– Đúng là anh đã vào phòng em chơi rồi, còn có gặp em chưa anh không nhớ rõ lắm, nhìn mắt thôi thì anh không nhớ được.
Em cười khúc khích, định tháo khẩu trang ra nhưng nghĩ thế nào lại thôi.
– Nhìn mặt anh cười cười em thấy nghi lắm đấy…
Tán gái đang cao trào thì có tin nhắn của em Phương hỏi về đến đâu rồi, nhắn lại cho Phương xong thì em Trang bảo:
– Cơ quan anh có nhiều các chị không?
– Cũng nhiều, em hỏi làm gì?
– Hỏi để tìm kiếm khách hàng thôi, nghề của bọn em mà, chuyên làm đẹp cho các chị.
– Nhưng các chị ý ở HN thôi, TN toàn các anh, có làm đẹp được không?
– Thì người yêu các anh.
– Chưa có người yêu thì sao?
– Thì các anh làm đẹp để kiếm người yêu, hihi. Anh à, anh cho em xin số điện thoại đi…