Phần 61
Thời gian trôi qua nhanh thật, em đã xong luận văn và tốt nghiệp ra trường. Về phía tôi thì căn nhà bên Việt Hưng cũng đã hoàn thiện, tôi chuyển về đấy ở một mình cho tiện công việc. Thế là, một giai đoạn mới trong cuộc đời em, và cả cuộc đời tôi nữa, bắt đầu.
Thấy em kể là em đã nộp hồ sơ mấy nơi rồi, chỉ đợi người ta phỏng vấn rồi là đi làm thôi, em còn hỏi ý kiến tôi xem trong mấy chỗ làm đấy, tôi thích em làm ở chỗ nào, tôi nói em làm đâu cũng được miễn là em thấy thoải mái, mới ra trường mà.
Công việc của tôi dạo này cũng bận hơn nhiều, đó là thời điểm tỉnh Hà Tây rậm rịch chuẩn bị sát nhập về Hà Nội, kéo theo đó là cơn sốt đất bắt đầu lan rộng và ảnh hưởng lên cả một hệ thống kinh tế lúc bấy giờ, ngành xây dựng là một ngành chịu ảnh hưởng trực tiếp, rất nhiều các dự án, các khu đô thị, công trình được mọc ra như nấm sau mưa. Công ty tôi cũng nhận được một loạt các công trình lớn nhỏ, anh em dân xây dựng làm tối ngày không hết việc. Mệt nhưng mà sướng, nhiều tèn.
Hôm ấy hai đứa gặp nhau, em kể là vừa đi phỏng vấn một công ty chuyên bán ô tô, Ford thì phải tôi cũng không nhớ rõ lắm.
– Hôm nay em đi phỏng vấn có tốt không?
– Nói chung cũng ổn anh ạ.
– Người ta hỏi gì?
– Người ta kiểm tra hồ sơ, rồi hỏi qua một số thứ về kỹ năng giao tiếp, nhu cầu, kinh nghiệm các thứ…
– Chắc là ok thôi.
– Vâng, em cũng hy vọng thế. Anh ơi mai em lại đi phỏng vấn ở một công ty khác đấy.
– Thế à? Ở đâu? Để anh đưa em đi nhé.
– Ở ngay trên phố thôi, em tự đi được. Anh cứ tập trung công việc của anh đi. Em biết là anh rất bận, mà làm gì thì làm anh cũng phải giữ sức khỏe đấy nhé.
– Ừ, có gì thông báo cho anh ngay nhé.
– Vâng.
Em được hai công ty gọi đi làm, một công ty kinh doanh về ô tô, một công ty phần mềm. Hôm đấy tôi dẫn em đi ăn khao một vòng quanh Hà Nội, toàn các món ăn vặt mà em thích, như là một cách để thưởng cho em sau những tháng ngày học tập vất vả. Tất nhiên là không thể thiếu một chầu kem xả láng. Em vui lắm, cười tít mắt và nhí nhảnh đáng yêu. Tôi khuyên em nên chọn công ty phần mềm:
– Anh thấy công ty phần mềm được đấy, công ty bán ô tô cứ thế nào ý, anh cảm nhận là khó thăng tiến hơn.
– Thế hả anh, em cũng thích phong cách làm việc của công ty phần mềm…
– Ừ.
Thật lòng mà nói, suy nghĩ của tôi lúc ấy không muốn em làm bên công ty kinh doanh xe ô tô đâu, tôi sợ mất em. Lúc ấy tôi nghĩ, môi trường đó là nơi những người thành đạt lui tới, vì thành đạt mới đi mua ô tô, mà toàn các anh lịch lãm, nhiều tiền, tôi sợ… Vì tôi chỉ là kỹ sư bình thường, chưa có gì gọi là thành đạt cả, thực sự lúc đó tôi nghĩ như thế và sợ trong môi trường đó em sẽ bị anh nào đó đong mất.
Vì em rất ngây thơ, rất xinh xắn. Người đẹp dáng chuẩn ưa nhìn lại ngoan, lại trẻ nữa, gặp phải mấy bác già già thì không biết chừng, tóm lại tôi tìm mọi cách để thuyết phục em làm bên công ty phần mềm, thế là yên tâm nhất chứ không mất ăn mất ngủ chẳng chơi.
Em bắt đầu vào làm thử việc và tham gia tập huấn ở công ty mới. Lúc nào gặp nhau là lại được nghe em kể chuyện ở công ty, nhiệt huyết của một sinh viên mới ra trường nó thế đấy, giống tôi ngày trước, rất hào hứng và nhiệt tình, cái gì cũng muốn làm, hoài bão đang hừng hực cháy.
Thời gian tập huấn đào tạo kết thúc, em được nhận vào làm và được phân công vào một tổ trong bộ phận kinh doanh các doanh nghiệp nhà nước. Như em nói thì công việc chính là tiếp xúc, ký kết hợp đồng và cung cấp các giải pháp phần mềm cho các đơn vị hành chính sự nghiệp của nhà nước, mà cụ thể là các phòng ban của các xã, huyện, thị xã. Tuần đầu tiên em chỉ làm ở công ty thì không sao, đến lúc em bắt đầu được các sếp cho đi công tác thì tôi lại… thấy lo lo. Nghĩ lại cái thời đấy tự ti bản thân vãi đái, khổ sở thế cơ đấy.
– Anh ơi hôm nay em vừa đi công tác ở Chương Mỹ anh ạ.
– Thế à? Đi ô tô hay xe máy em?
– Em đi ô tô của công ty cùng với sếp.
– Sếp nào?
– Sếp trưởng chi nhánh ý anh.
– Hai người đi thôi à?
– Không, có cả chị trưởng nhóm với cả một bạn mới vào công ty giống như em nữa.
– Ừ, thế công việc có thành công không em?
– Thực ra công ty đã có lịch làm việc với bên đấy rồi, bên em xuống chỉ là ký kết hợp đồng và triển khai thôi anh ạ… Xong việc cơ quan họ mời cả đoàn đi ăn trưa.
– Ở nhà hàng ah?
– Vâng, hôm nay em phải uống một ít rượu… Eo ôi các sếp em uống rượu ghê lắm.
– Con gái cũng uống á?
– Vâng, sếp nữ ý, giao lưu kinh lắm anh nhé. Các sếp bảo muốn làm được việc phải uống được rượu, đặc thù công việc này hay phải tiếp khách, giao lưu, lần nào đi cũng uống rượu anh ạ.
– Thế là con gái mình cứ từ chối ai ép đâu.
– Vâng, em cũng nghĩ thế, nhưng sếp nói nhiều khi không từ chối được…
Mịa, thú thật là tôi lo vãi đái, chỉ sợ em uống rượu vào rồi thì… thằng quan chức nào đấy nó lại lợi dụng, hại đời em thì đau lắm… Cảm giác đó là cảm giác rất thật của tôi.
Chẳng đâu xa ngay ở công ty tôi thôi, đợt mới tuyển một em kế toán mới, dáng ngon, da trắng, mặt khá là xinh. Không nói phét chứ thằng nào cũng nhòm ngó, bình thường em ý mặc áo sơ mi quần bò bó nhìn đã ngon rồi, em đi qua các anh liếc theo lác cả mắt, còn hôm nào thứ 7 em bắt chước các chị mặc váy thì thôi rồi lượm ơi, nhìn khiêu khích vãi cả, đến mình đây còn thèm rỏ rãi nữa là, của lạ mà. Nhất là những hôm nào có liên hoan công ty, sinh nhật sinh nhẽo, anh em tha hồ nốc rượu rồi thi nhau sang mời, đến lúc tăng 2 đi hát thì toàn gạ song ca, lợi dụng đến gần cầm tay cầm chân đụng chạm tí, cứ nghĩ đến em Phương rơi vào hoàn cảnh đấy thì làm sao mà chịu nổi.
Buổi tối gặp nhau, nghe em kể chuyện công ty mà tôi không hào hứng lắm, mặt cứ ngắn tũn, em thấy thế ngạc nhiên lắm.
– Anh à, hôm nay anh sao thế, mặt cứ buồn buồn.
– Anh không sao.
– Có chuyện gì hả anh, em thấy anh hơi khác khác mọi hôm.
– Không sao mà.
Em vòng tay qua ôm lấy tôi, tựa đầu vào vai tôi thủ thỉ:
– Ở bên anh em thấy rất bình yên anh ạ, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết.
– Anh cũng thế.
– Nếu anh có chuyện gì hãy nói với em nhé, hay em làm gì khiến anh buồn?
– Buồn đâu, ở bên em anh vui mà.
Miệng nói thế nhưng trong đầu tôi vẫn quẩn quanh mấy cái suy nghĩ đó, rồi chẳng biết lại phọt ra từ lúc nào:
– Trưa nay đi liên hoan có nhiều người mời rượu em không?
– Có mấy anh ở phòng Kinh tế huyện.
– Lần sau người ta mời em chỉ nhấp môi thôi nhé, bảo là em không uống được.
– Nhưng em uống vào cũng không thấy say, hơi chóng mặt một tí thôi.
– Đấy, thế mà bảo không bị say, thế là say rồi đấy.
– Vâng, như thế là say hả anh?
– Ừ, em mà uống nhiều say bí tỉ là không biết gì luôn, ngủ luôn đấy.
– Thảo nào ngồi trên ô tô em buồn ngủ díp mắt.
– Mà anh nói em biết nhé, rượu là có hại cho da của phụ nữ nhất đấy, hại cực luôn.
– Thế hả anh?
– Ừ, em thấy mấy ông hay uống rượu không? Da thâm xì.
– Nhưng anh da có thâm đâu.
– Anh uống không nhiều, mới cả anh tửu lượng cao.
Thấy tôi hào hứng phân tích thế em hiểu ngay ra vấn đề, em ôm chặt lấy cổ tôi rồi thơm nhẹ lên má:
– Em biết rồi nhé, vì thế mà anh buồn chứ gì.
– Không, anh không buồn nhưng anh không thích em uống rượu như thế.
– Em đi cùng với các anh chị ở công ty nữa mà anh yên tâm, mới cả chỗ bọn em đến làm việc là cơ quan nhà nước mà, mọi người ở đấy lịch sự, vui tính lắm.
– Ừhm, không biết trước được đâu…
Định kể cho em nghe cái vụ em kế toán ở công ty nhưng lại thôi, vì chuyện đấy khá tế nhị, lại sợ em đánh giá…
Em kế toán mới vào công ty tôi tên là Thủy, anh em gọi là Thủy top vì ngực rất to, có mấy anh em am hiểu về tâm sinh lý phụ nữ còn phân tích “người dây, eo nhỏ, vú to, gầm cao máy thoáng dáng thể thao, kết luận là: Em này dâm vô đối, chống chỉ định cho người già, trẻ em và những anh nào yếu sinh lý”.
Nhiều hôm anh em ngồi chém gió quán nước gần công ty, em Thủy top mặc áo hững hờ, váy ngắn cũn đi qua, khoe luôn cả cặp giò trắng mịn làm anh em đéo thằng nào dám đứng dậy vì cứng mẹ hết cả chim. Thủy là của hiếm của công ty, nhưng phòng tôi là may mắn nhất vì cùng tầng với phòng Kế toán, nên chạm mặt nhau suốt, bổ mắt vô cùng. Nhưng đặc biệt nhất là mỗi tầng chỉ có 2 cái nhà vệ sinh sát kề nhau, một cho nam và một cho nữ, thế mới nhiều cái hay ho chứ…