Phần 56
Buổi chiều, khi mọi công việc trong ngày đã coi như hoàn tất, là đến màn ăn cỗ tổng kết, toàn anh em thanh niên bạn bè thân thiết của cô dâu chú rể, tôi được Trưởng thiết tha mời ở lại, không biết là chuẩn bị có một cuộc chiến khốc liệt đang đợi mình…
Mải kể chuyện hôn nhau với cả đám cưới mà quên mất một chi tiết quan trọng, cái buổi chiều đi đón em tôi tạt qua hàng lưu liệm mua tặng em đôi găng tay bằng len, định khi gặp em sẽ tặng, lú lẫn thế nào để quên trong cốp xe hôm sau mới nhớ…
Chắc tại hôm đấy được hôn, sướng quá chẳng nghĩ được gì…
…
Quay lại vụ đám cưới, chiều hôm đấy Đức mập cũng có mặt, nó kéo tôi ra góc vườn nói nhỏ “Hình như mấy thằng này chiều nay định úp anh đấy, em nghe loáng thoáng bàn nhau cho anh nằm luôn”.
Tôi cũng lờ mờ đoán được ý đồ của mấy trai làng sau bữa cỗ hồi sáng mà, cha Tùy có vẻ vẫn ấm ức, nhưng tôi không sợ.
Nói về rượu thì tôi là thằng uống tốt, uống rất tốt là đằng khác, ở quê tôi có dịp gì phải uống thì không uống bằng chén mà uống bằng bát, cứ rót đầy ra mỗi thằng một bát thằng nào thằng ấy uống, hết lại rót. Đi học, đi làm lại được tắm mình trong bao cuộc vui với đủ thứ rượu trên đời rồi, chứ đưa rượu ra mà dọa tôi là tôi không có sợ, bình thường ít uống chứ “bần tăng không có ngán thằng nào”, tôi bảo Đức:
– Chú lo anh nằm luôn ah?
– 1, 2 Thằng thì không phải đối thủ của anh, nhưng 5, 6 thằng thì…
Tôi xua đi, chốt lại cho nó yên tâm:
– Chú mày cứ ở đấy tỉnh táo đưa anh về công trường là được.
Bữa cỗ này toàn anh em đực rựa thân thiết, không có đàn bà con gái nên thoải mái ăn uống và nói bậy không ngượng mồm. Tất cả 11 thằng ngồi quanh 2 mâm có cả chú rể, như thường lệ cũng là màn đồng khởi, sau đó anh em mời chú rể nhưng thằng Trưởng nó mệt quá xin khất, ok ngày vui của chú không ai ép, anh em quay ra mời nhau…
Tôi lúc nào cũng giữ thái độ điềm tĩnh không bon chen, dù sao mình cũng là khách mà, đú sao được với mấy chú trai làng đang say đòn.
Tùy ta thì hăng lắm, mặt đỏ tưng bừng khua chân múa tay, miệng chém gió vù vù về đầu đài với âm thanh nhưng mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía tôi dò xét.
Có một chú trông khá lấc cấc chỉ tầm 20 tuổi cầm chén sang mâm tôi, giọng the thé:
– Em là em anh Trưởng, chưa gặp anh bao giờ, hôm nay mời anh một chén.
Nó rót 2 chén đầy, rồi có câu tiền chủ hậu khách xin phép uống trước, nhắm mắt nhăn mặt làm cái ực hết chén, tôi cũng nâng nhưng nhấp môi nửa chén, chưa kịp đặt xuống đã thấy lè nhè:
– Ấy… hết chứ anh… hết luôn…
Hết thì hết, chén rượu hạt mít con con mà không hết giang hồ nó cười cho, tôi nghĩ bụng không biết mấy thằng ranh này định chơi mình kiểu gì?
Vừa đặt chén xuống lại có thằng sang.
– Em là em anh Trưởng, em mời anh 1 chén.
Tôi nhìn qua thấy cha Tùy đang mải gặm thịt gà, mặt có vẻ đắc ý lắm, Trưởng thì uống nhiều rồi nên thấm mệt, ngồi đơ ra, tôi nói:
– Hôm nay ở đây anh em ta gặp nhau rất là vui, trước lạ sau quen, đều là mừng cho Trưởng, mình xin giới thiệu mình là T, xin phép mời tất cả anh em 1 chén.
Phải đánh lảng sang kiểu này chứ để mỗi thằng nó mời mình 1 chén được 2 vòng tầm 20 chén thì quay cmnl, bọn nó đang quây mình mà.
Nhưng ý tưởng đó không được chấp nhận, cả lũ cứ nhao nhao lên:
– Không được anh ơi, bọn em quý anh mỗi thằng muốn mời anh 1 chén, thằng quý nhiều mời nhiều, thằng quý ít mời ít…
Ô thế ra mời nhau uống càng nhiều rượu thì càng quý nhau ah? Tôi tưởng phải ghét nhau thì mới mời uống thật nhiều chứ, vì rượu có ngọt đâu, đắng ngắt uống vào đau đầu chóng mặt bỏ mẹ.
Chẳng từ chối được vẫn phải uống làm quen mấy chén nữa, vì theo các chú ấy thì “Rượu bất khả ép, ép bất khả từ”, được cái là mấy chú này mặc dù có hùa nhau ép mình uống nhưng cũng không rót đầy chén, chỉ lưng lưng.
Được tầm 30, 40 phút gì đấy thì Trưởng đứng dậy đi ngủ vì quá mệt, một hai chú ăn no cũng xin phép đứng lên, còn lại vài thằng ngồi lại, trong đó có tôi, Đức mập, thầy giáo, Tùy sửa điện và 2, 3 chú nữa.
Tôi thấy cũng hơi phừng phừng, có vẻ đã ngấm một chút không chưa say, tình tiết câu chuyện thì không nhớ rõ hết 100%, chỉ nhớ mang máng và sau này nghe Đức kể lại thôi, lúc đấy bản lĩnh thằng đàn ông uống rượu bắt đầu thể hiện.
Ngồi nghe mấy thằng léo nhéo nhiều quá ngứa cả tai, nào là “anh em ở đây cũng có ai uống được đâu, ngày vui thì mới uống 1 tí, có rượu cũng được mà không có rượu thì cũng… không được”… đại loại thế.
Riêng cái thể loại thanh niên cứ lè nhè mượn vài xu giấm ra oai tôi rất ghét, tôi đã không uống thì thôi, để nóng máu lên thì có thằng nằm ngay tại bàn không đứng lên được.
Rượu đã tới mà chúng nó cứ mời, tôi bảo:
– Mình uống thế này đủ rồi, xin phép anh em không uống nữa nhé…
Mấy thằng mặt đỏ găng hùng hổ, tranh nhau nói ầm ỹ cả mâm, nhất là thằng Tùy:
– Vào ba ra bảy, riêng quê tôi vào năm ra mười, ông cứ uống 10 chén thích nghỉ thì nghỉ…
Nghe nói thế tôi cũng điên lắm rồi, máu dồn lên mặt, chúng mày thích uống thì cho chúng mày tới luôn, tôi có ý kiến:
– Bây giờ còn có mấy anh em, cũng chẳng phải làm quen nữa, thôi cứ rót chén đầy ra đồng khởi, ai uống được bao nhiêu thì uống…
7 chén đầy rót ra mâm, tôi uống chén đầu tiên, không rơi ra 1 giọt, có chú thấy thế nói với theo:
– Anh em cụng ly đã…
Tôi ngắt lời:
– Uống xong thì cụng cũng được, giờ cụng làm gì rơi hết rượu ra phí.
Câu nói của tôi khiến cả bọn có đôi chút ngỡ ngàng, nhưng rượu đã vào rồi, thời gian đâu mà suy nghĩ miên man, tất cả hò nhau uống sạch. Phải nói đội này được đấy, không phải dạng vừa đâu, chú nào cũng máu cả.
Tôi bảo Đức rót tiếp 7 chén đầy nữa, đã có chú lè lưỡi, thì tôi đã bảo rồi mà ai uống được bao nhiêu thì uống, không uống thì thôi có ai ép đâu.
Đồng khởi lượt 2, sau loạt này thì có 2 chú phi ra vườn, trong đó có thầy giáo, nghe loáng thoáng đang gọi em Huệ…
Chỉ còn 5 thằng ngồi lại, tiếp tục rót 5 chén đầy, tôi nói:
– Hôm nay mình rất vui, gặp anh em ở đây, sẽ uống tới bến luôn, không say không về.
Thằng Tùy vỗ đùi đen đét:
– Được… uống…
Sau loạt đấy nó thấy hình như chiến thuật không hợp lý, cứ uống như thế thì tôi uống bao nhiêu bọn nó uống bấy nhiêu, sao mà hạ gục tôi được, nó lại bày ra cái trò phân chia tuổi tác:
– Ở đây có thằng Cường ít tuổi nhất, uống với ông T 1 chén.
Tôi dù uống khá nhiều nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, bọn nó sẽ nghĩ ra mọi lý do để quây mình, chi bằng phải cho nó gục trước, hoặc tất cả cùng gục, lúc đấy cũng chỉ nghĩ được thế thôi, tôi nháy thằng Đức thì thầm thôi mày nghỉ đi đừng uống nữa, tí có gì còn đưa anh về… Thấy nó lảo đảo chạy ra góc vườn rồi nôn thốc nôn tháo, mịa thằng dân tộc này diễn kịch hay thế…
Tôi rót 4, 5 chén đầy tràn hay bao nhiêu nữa cũng chẳng nhớ, miệng cũng khá líu lo rồi:
– Bây giờ uống như này nhé, vòng tròn một lượt, ai muốn mời riêng thì uống luôn 2 chén đỡ mất công rót.
Cả lũ gật gù chẳng thằng nào từ chối, có lẽ say mẹ hết rồi, tôi thì cứ nói mạnh chứ cũng không chắc chịu được mấy chén nữa.
Sau 1 vòng chỉ thấy Tùy gật gù:
– Ông được đấy, tôi mời ông riêng một chén đầy.
Thú thực uống nhiều quá tôi cũng khá mệt rồi, nhưng đến nước này phải cho nó chết hẳn, dù mình có nằm sân, tôi hưởng ứng:
– Được rồi rót đầy ra tôi với ông mỗi thằng uống… 3 chén…
Nghe thấy thế mấy thằng kia đã muốn ói rồi, rượu đã đầy lên tận cổ, tôi liêng biêng rót đầy 6 chén rượu, hai chú kia đã nghỉ nốt, còn mỗi Tùy cầm chén lên, đổ ra ngoài hết nửa chén, tôi nhắm mắt uống hết chén đầy, mùi rượu nồng sộc lên tận óc, choáng váng, quay cuồng, người mềm nhũn chỉ muốn nằm ngủ luôn nhưng không được…
…
Nằm vật vã mê man suốt, nửa đêm tỉnh dậy nôn đầy ở công trường, cổ họng khát cháy, được mấy anh em chăm sóc tôi ngủ một giấc đến gần trưa hôm sau, điện thoại đầy tin nhắn và cuộc gọi lỡ.
Lúc tỉnh nghe thằng Đức nó kể, hôm qua anh uống kinh quá, bọn nó sợ… anh luôn, thằng Tùy say quá đái con mẹ cả ra quần…
Mọi chuyện rồi cũng xong, sau cái vụ đám cưới của Trưởng thì dường như Tùy đã bỏ cuộc, không theo đuổi ve vãn em Phương nữa, mà có theo thì cũng công cốc thôi, P đã yêu tôi rồi. Như anh thầy giáo, mấy lần tặng gấu bông đều bị gọi ra trả lại, đấy là P kể cho tôi nghe thế chứ tôi cũng chẳng quan tâm, tôi tự tin vào bản thân mình, tin vào tình cảm tôi dành cho em và cảm nhận được tình cảm em dành cho tôi…