Phần 55
Buổi trưa, nghe tiếng nhạc xập xình rộn ràng, tiếng pháo giấy bùm bụp, giấy cắt xanh đỏ bay tứ tung là biết nhà trai tới, P kéo tay tôi ra tận cổng ngó chú rể. Văn Trưởng hôm nay bận bộ com lê trắng càng tôn lên làn da đen bóng, cổ đeo nơ, chân đi giày đen bóng, tay ôm bó hoa tươi, mặt vênh lên như địa chủ được mùa, vừa bước xuống khỏi xe hoa…
Nhắc đến xe hoa mới nhớ, nghe đồn hôm trước trong buổi họp bàn chuẩn bị cho lễ cưới, khi mọi người nhắc đến vấn đề xe hoa thì Trưởng gạt đi, bảo người làng với nhau, nhà cách nhau có mấy bước chân đi bộ cũng được, càng giống đám cưới ngày xưa. Nhưng vài cụ trẻ trẻ nêu ý kiến là đám cưới thì phải có rước dâu, phải đón bằng xe mới oai, chứ đi bộ thì vứt, dân làng người ta cười cho.
Trưởng bảo:
– Hay đón dâu bằng công nông được không?
Có cụ phản biện ngay:
– Công nông mày lái thế ai cầm tay cô dâu, thế gọi một thằng lên ngồi ôm cô dâu ah?
Cả nhà gật gù tán thưởng, Trưởng thấy bối rối may quá có thằng em họ nhiệt tình ở đâu xuất hiện:
– Cái này bác cứ để cháu, để cháu a lô cho thằng ‘bố dái’ ở xã bên là xong…
Nói cái nhấc điện thoại bấm luôn, bô lô ba la vài câu đã được việc ngay:
– Xong rồi bác, 4 trăm rưỡi hai lượt cả đi cả về.
Mấy chú mấy bác nghe thế nhao nhao chửi:
– Mả bố nhà mày, thế đi đón dâu không đón về thì để nó bắt tắc xi về ah mà tính cả hai lượt…
Phải tội thằng bé vội vã thanh minh:
– Xe nó xe tắc xi mà, nó quen nói thế rồi, tóm lại là trọn gói 4 trăm rưỡi… thằng này kiêm cả Em xi đám cưới, nó bảo để nó làm luôn thì lấy thêm 1 trăm nữa là năm trăm rưỡi…
– Ô kê, nghèo cũng phải cho thằng tèo đi học…
Trưởng quyết rồi, xe hoa luôn, chơi luôn cả Em xi.
Tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói vang cả đường quê, hai họ ai cũng tươi vui mặt mày hớn hở, hôm nay tậu được rể thảo dâu hiền, trẻ con chạy theo bám đít cô dâu cả đoàn, vui không tả xiết.
Xe hoa đón dâu về đến cổng nhà trai vừa đỗ xịch xuống thì tài xế đã chạy tót vào trong để thực hiện vai trò Mc:
‘Ban tổ chức chúng tôi xin được chúc mừng họ nhà trai và cũng xin được chào đón họ nhà gái…
Và đúng là trầu này ăn thật là cay, dù mặn dù nhạt dù cay dù nồng. Dù cho quý vị anh chị ai chưa nên vợ nên chồng thì ăn một miếng kẻo lòng tương tư. Mà cầm lược thì nhớ tới gương cầm khăn nhớ nón nằm giường nhớ nhau…
Hôm nay, trên mảnh đất Hưng Yên anh hùng, chúng ta hai họ lại cùng sướng vui…
Chim khôn ăn trái nhãn lồng.
Bướm khôn bướm đậu trên đầu chim khôn… ‘
Phải nói đám cưới quê cực vui và vô cùng náo nhiệt, sau khi cô dâu chú rể đi vào trong nhà làm lễ gia tiên thì ngoài rạp cuộc vui bắt đầu.
“Mà trên đầu của chúng ta là một chiếc rạp xanh, Ở giữa rạp trắng xung quanh rạp vàng. Hôm nay anh cưới được nàng, như tiền trong túi như vàng cầm tay…”
Lời ca tiếng hát lại vang lên khắp xóm, tiếng mc lanh lảnh mời gọi các nam thanh nữ tú, các giọng ca vàng lên trồ tài.
“Con kiến nó leo cành đa, sau đây bài hát dân ca bắt đầu… để mở màn cho chương trình đại nhạc hội hôm nay, xin mời ca sĩ Như Phố lên hát một bài…”
Tôi thấy một anh chàng khật khưỡng đi lên, công nhận ở quê mà trông như phố thật, sành điệu lắm, nhang nhác giống… Lệ Rơi.
– Lời đầu tiên, Như Phố xin gửi lời chào đến bà con cô bác quan viên hai họ, tới các anh chị em nam thanh nữ tú hai bên, để góp vui cho ngày trọng đại của đôi bạn trẻ hôm nay, Như Phố xin trình bày nhạc phẩm “Áo em chưa mặc một lần”.
Cả rạp vỗ tay rầm rầm, tôi ngoảnh sang bảo em:
– Đám cưới ở đây vui quá em nhỉ?
Em trả lời đầy hãnh diện:
– Vâng, đám cưới ở quê em vui cực là vui.
Sau tiết mục đơn ca của ca sỹ Như Phố thì rạp cưới bắt đầu biến thành vũ trường, nhất là khu vực khán đài trung tâm, đó là nơi các thanh niên được dịp thể hiện nghề truyền thống lâu đời của làng, đó là nghề làm quẩy, các loại quẩy được trình diễn, thấy có cả màn “lên nóc nhà, bắt con gà” nữa, quá mạo hiểm.
Tiếp đó là màn phát biếu của đại diện họ nhà trai và họ nhà gái trên sân khấu, màn này nói chung nhạt thếch chả có gì đặc sắc, tôi chỉ thấy ấn tượng với câu nói của cậu Em xi chuyên nghiệp.
“Xin tất cả một tràng pháo tay để tiễn đưa quan viên hai họ xuống sân khấu…”