Phần 48
Ngày… tháng 7 năm 2015
Tôi có một đợt công tác ra Quảng Ninh 3 ngày, lại đúng vào dịp hè nên cũng thể coi là kết hợp đi nghỉ mát, lịch làm việc từ 8h sáng đến 5h chiều, sau đó tùy các đoàn sẽ tổ chức giao lưu, ăn uống hát hò, hoặc tự túc oánh quả lẻ nếu thích.
Ở đây tôi sẽ không kể quá trình họp hành hội thảo nó như thế nào vì thuộc phạm trù chuyên môn nhiều bác không thích, chỉ kể chuyện ngoài công việc.
Ngày đầu tiên tất cả các đoàn ăn tập trung một bữa tại khách sạn như kiểu chiêu đãi cho mọi người có dịp làm quen với nhau sâu sắc hơn, và tất nhiên là toàn anh em trong ngành XD nên cái khoản rượu bia thì tới bến luôn, tăng 2 là màn karaoke lành mạnh giải rượu tốn bia, đến tăng 3 mấy anh em rủ nhau đi massage cho nó khỏe người, cái này nó cũng giống như mọi lần, đi xong về chỉ thấy đau người thêm chứ không thấy hết mỏi, thế mới đau.
Ngày thứ hai cũng như… ngày đầu tiên, 5h chiều xong việc tôi về phòng khách sạn thay quần áo rồi xuống sảnh T1 ngồi uống café chờ ông bạn xuống để ra biển chơi tiện tối ra mấy nhà hàng gần đó ăn hải sản luôn. Chiều cuối hè, tầm này thời tiết có vẻ dễ chịu hơn chút, đã có tí hơi mát theo gió từ biển vào, ngồi ở đây ngắm gái cũng khá thú vị, nhiều em trẻ đẹp phơi phới quá, ăn mặc rất xếc sy sành điệu, hở hết cả vú cả mông ra làm mình ngồi mà thằng em cứ rộn cả lên, miệng thì nuốt nước rãi đánh ực, mới hôm qua vừa đi massage xong mà… cái giống đàn ông nó thế đấy, nhìn thấy của lạ dễ nổi hứng tình.
Có mấy đoàn khách xuống xe vào khách sạn, tôi đưa mắt nhìn, mấy đoàn này chắc là mấy đoàn công chức nhà nước, nam nữ đủ cả nhưng nữ nhiều hơn, trông các cô thế kia có vẻ giống giáo viên, nhìn kỹ dòng chữ trên thân xe xem nào “Trại hè – Trường THPT Cao Bằng”… À ra đây là các đoàn tham dự trại hè các tỉnh miền núi phía bắc, tiện thể đưa mắt đọc luôn xem mấy cái xe kia của đoàn nào… Tôi giật mình khi đọc tới dòng chữ “Trại hè – Trường THPT… tỉnh Yên Bái”, chẳng phải là trường của N đây sao, tôi thấy hồi hộp đến lạ, một cảm giác bồi hồi và hoang mang đang xâm chiếm cơ thể, cứ đưa mắt theo phản xạ tìm kiếm một ai trong đoàn người kia mà không thấy.
Suốt từ lúc ấy cho đến khi đi ăn xong, tâm trí tôi cứ để đâu đâu, bao nhiêu ký ức tự nhiên cứ tràn về xâm chiếm, mấy anh em cứ rủ:
– Đi hát tí cho vui đi anh, hôm nay em dẫn đi quán khác.
– Thôi, các chú cứ vui vẻ đi, hôm anh thấy hơi đau đầu, anh về KS trước.
Tôi thoái thác rồi về thẳng KS, vào lễ tân tôi hỏi:
– Hôm nay có mấy đoàn giáo viên dự Trại hè nghỉ ở đây phải không em?
– Vâng anh, có 10 đoàn.
– Em có thể cho anh xem qua danh sách được không?
Em lễ tân khá là xinh nhưng cũng khá là xương:
– Xin lỗi anh ở đoàn nào ạ, theo quy định bên em thì không được anh ạ.
Tôi nhìn thẳng vào em và nở một nụ cười… thiêu đốt, tôi cất giọng nhẹ nhàng:
– Lan này, anh bên đoàn cán bộ XD, anh nghĩ việc nhỏ này em giúp anh được mà, anh đang tìm một người quen ở đoàn Yên Bái, giúp anh em nhé.
Em này chắc cũng thuộc dạng thích trai đẹp, nhìn tôi cũng có vẻ bảnh trai, nụ cười quyến rũ nên em không cưỡng lại được đành thậm thụt đưa danh sách cho tôi xem, tôi choáng tí nữa thì đập mặt vào quầy lễ tân, không phải vì vui mừng quá khi được em lễ tân xinh đẹp đưa cho danh sách mà choáng khi đọc danh sách đoàn:
“Lê Ánh Ngọc – Phó đoàn”.
… Mười năm không gặp tưởng tình đã lỡ…
Tình huống này với tôi quá bất ngờ, có nằm mơ tôi cũng không thể tưởng tượng được mình lại gặp em trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ lại coi như không biết gì? Em bây giờ thế nào? Gặp nhau thì làm sao? Liệu có điều gì xảy ra không? Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, tôi đấu tranh tư tưởng dữ dội. Em bây giờ đã ở một vị thế khác không phải là em N của ngày xưa nữa. Thôi kệ, cứ làm theo con tim mách bảo vậy, tôi lại tiến đến quầy lễ tân:
– Hôm nay em trực đêm hả Lan.
– Vâng, thế anh đã tìm được người quen chưa ạ?
– À, anh tìm được rồi, anh mời em ly nước để thay lời cảm ơn nhé.
– Dạ không cần đâu anh ơi, không có gì ah.
…
– Nói thật với em, anh cũng nghỉ ở nhiều KS rồi, riêng KS này anh thấy hài lòng nhất (Nịnh gái thần chưởng)
Em Lan lễ tân cười tít mắt:
– Thế hả anh?
Tôi với giọng vô cùng chân thành:
– Uh, sáng anh vừa ngồi nói chuyện với quản lý của em, anh ý khen em lắm.
Nghe thế em Lan cang sốt sắng, hỏi với giọng tò mò:
– Thế anh ấy nói sao về em hả anh?
“Anh ấy bảo ở khách sạn này em Lan lễ tân người múp nhất, nhìn khúc nào ra khúc đấy, xôi cỡ 10 nghìn không ruốc, xinh dâm vô đối”, tôi định trả lời em thế nhưng nghĩ bụng mình khen em nó quá đâm ra em nó lại kiêu, làm hư em nó nên tôi nói:
– À, anh ý khen em vừa xinh vừa khéo, chuyên môn giỏi…
…
Tôi nắm được tất cả các thông tin cần biết về các đoàn, lịch trình, danh sách phòng ở… một số dịch vụ cần thiết cũng biết luôn, chứng tỏ cái môn “chém gió thần công” cũ rích giờ lôi ra dùng vẫn có em dính nhỉ, mình nói còn thấy hơi ngượng mồm mà con gái nó vẫn tin sái cổ, thế mới khổ…
Đặt mua một bó hoa hồng thật đẹp, tôi viết vài dòng vào tấm thiệp nhỏ “Tặng cô giáo, chúc cô mãi luôn xinh đẹp!”
Tôi cho người chuyển lên phòng của Ngọc… và hồi hộp chờ đợi.
10 phút bên ly café thật là dài. Có tin nhắn, một số máy lạ không được lưu trong danh bạ nhưng chẳng bao giờ quên “A lô, ai đấy?”, Tôi nhắn lại “Em, nỗi nhớ, và…” Bên kia nhắn lại ‘XY’, vậy đúng là em rồi, đã bắt được sóng của nhau, tôi hồi hộp và thấy vui sướng vô cùng.
Nhận được đúng tín hiệu trả lời tôi mới hồi hộp nhắn tin cho em “Em, anh đang ở cùng khách sạn với em đấy, tình cờ thôi, gặp em có tiện không”, nhắn xong rồi sao trong lòng thấy hoang mang quá, ba mấy tuổi đầu chứ có ít đâu mà sao thấy cứ như chàng sinh viên năm thứ hai run rẩy ngỏ lời với bạn gái vậy, lại có tin nhắn của em “Em không biết nữa…”
Ngồi lặng yên, cảm xúc thật khó diễn tả, café khách sạn này pha chán thật, chẳng có vị gì… tin nhắn “Em đang ngắm biển một mình trên phòng 1110”.
Thằng nào trong trường hợp này mà không lên thì chắc là không có não, tôi chạy thật nhanh lên nhưng không giống như đang bay, vì chân rất nặng, có gì như muốn níu lại, nhưng không được nữa rồi…
Phòng 1110…
“Cốc… cốc…”
Tôi gõ cửa.
“Mời vào”.
Giọng nhỏ nhẹ đấy là của em.
Tôi mở của bước vào, theo thói quen tôi chốt cửa luôn, trong phòng để đèn vàng mờ mờ, em đang đứng bên cửa sổ nhìn ra hướng biển, mặc chiếc váy dài để lộ cả bờ vai trắng trông thật quyến rũ, vẫn dáng người này nhưng đã béo hơn một chút, chắc chắn là em biết tôi đến nên chưa thèm nhìn ra phía tôi (gái 2 con mà kiêu thế chứ lị).
Tiến đến sát bên em, gió từ biển thỏi lên lòng lộng, mùi hương tóc em thoang thoảng đâu đây trong gió làm tôi ngất ngây, cả hai quay mặt nhìn vào nhau, ánh mắt chạm nhau, tôi đang tìm em, Ngọc của ngày xưa nhưng không thấy, trước mắt tôi là Ngọc phiên bản 2015, mặn mà và đằm thắm… tôi ôm em thật chặt trong lòng mình như ngày xưa tôi ôm em ngồi trong khoa Pháp, có lẽ em vẫn đang đấu tranh tư tưởng, nhưng… lý trí đâu? Nó đã chạy đi xa lắm rồi, hoặc có thể nó đã đi ngủ sớm…
Tôi hôn em cuồng nhiệt, hai đôi môi bám chặt vào nhau, hai cái lưỡi lâu ngày không gặp đang đi tìm nhau để quấn lấy nhau, để vuốt ve âu yếm, em đẩy tôi dựa vào tường rồi hai tay mở từng cúc áo tôi, ấp mặt vào ngực tôi để hôn hít, em liếm ti làm tôi bủn rủn, hai đứa vẫn chưa nói gì chỉ có tiếng thở gấp gáp và những tiếng rên lên vì khoái cảm, lúc em cởi hết quần áo tôi ra cũng là lúc em hoàn toàn trần trồng, tôi ôm em sát vào trong lòng, con chim tôi nóng bỏng đang gí sát vào mông đít em, hai đứa lại hôn nhau, lại mút lưỡi nhau, em hổn hển:
– Có lúc nào anh nhớ em không?
– Có chứ… Anh yêu em mà.
Tay em đã nắm chặt con chim tôi từ lúc nào, còn tôi đang xoa tay lên ngực em, tay mân mê đầu ti đang dần cứng lại, tôi hỏi em:
– Có thấy nóng không?
Mặt em lúc này đã đỏ ửng lên vì kích thích:
– Lúc nào cũng nóng, lúc nào cũng to.
Tôi liếm lên hai đầu vú em làm em rùng mình, vú của em to hơn ngày xưa, tay em vẫn đang xoa chim tôi, xoa cả xuống hai hòn dái lẫn đám lông rậm rạm, cảm giác rất sướng, tôi hỏi em:
– Em có nhớ nó không?
– Không… chỉ thèm thôi.
Tôi dựa vào cửa sổ trong tư thế hơi ngửa, dưới kia sóng biển vẫn rì rào, biển một bên và em một bên, em lúc này đã cúi xuống để kiểm tra thằng nhỏ, lật qua lật lại khám lâm sàng xong em ngậm mồm vào mút khiến tôi giẫy nẩy vì sướng, em mút lên mút xuống, liếm vào chim làm tôi tê dại, nhiều lúc chỉ muốn phụt tinh trùng ào ạt vào em, rồi em và tôi đổi tư thế, em hổn hển kéo tôi úp mặt vào ngực em để tôi bú liếm, em cứ rên lên từng hồi:
– Ư… ư… em yêu anh… ư…
Tôi bế em ra giường rồi úp mặt vào bướm em đang ướt nhẹp, lại vẫn cái mùi ướt át quen thuộc của em, tôi thám hiểm khắp nơi, đã lâu không vào chốn này bây giờ như lạc vào mê cung, cái lưỡi tôi đang đưa đi khắp nơi để thám hiểm, em rên lên từng cơn:
– Em sướng quá anh ơi… nữa đi anh…
Cái lưỡi của tôi cứ ngoáy cứ chọc làm cho dâm thủy trong lồn em tuôn ra ào ạt, tôi quay người em lại cho em chống tay lên giường rồi đưa con chim đang cứng nóng vào trong em từ phía sau, em bây giờ béo hơn trước, nhưng lưng em vẫn trắng như xưa, mông vẫn đẹp và bướm em ướt át, tôi cứ thế hai tay bám lấy hông em và nhấp, em rên lên khe khẽ:
– A… ư… a… anh ơi…
Tôi cứ nhấp liên tục như thế cho em tê dại, mắt nhắm nghiền hưởng thụ, bất thình lình em đè tôi nằm ngửa ra giữa giường, em ngồi lên nắm lấy com chim cương cứng đang dính đầy nước nhờn nhét vào bướm rồi em từ từ ngồi xuống em phi ngựa. Tôi lúc này chẳng suy nghĩ được gì cả, đang chìm trong nhục dục, em cầm hai tay tôi đặt vào ngực em, tôi vừa xoa vú em vừa ngắm gương mặt đang đê mê vì sung sướng, thỉnh thoảng em lại cúi xuống hai đứa hôn nhau.
– Em làm anh sướng quá…
– Em cũng thế… ư… ư…
Bốn bàn tay đan vào nhau và em bắt đầu ngoáy như xay lúa, cứ đà này tôi không chịu nổi mất, giờ yếu rồi không khỏe được như xưa, tôi cho em nằm ngửa ra rồi cho vào em theo kiểu truyền thống, hai tay xoa hai trái đào tiên, con chim tôi thụt ra thụt vào liên tục, bướm em chảy đầy nước ướt cả ga trải giường, tôi cúi xuống ôm em, hôn lên ngực lên cổ em rồi ghé vào tai em thì thầm:
– Em sướng không?
– Ư… em sướng lắm… mạnh lên anh… yêu em đi…
Được em khích lệ tôi nhấp liên hồi, em lại rên lên trong sung sướng khiến tôi không chịu được nữa:
– Em sướng quá anh ơi… T ơi… em ra…
Tôi rút chim ra và bắn tinh trùng xối xả lên ngực em, tay em xoa lên vú, mắt vẫn nhắm nghiền, gương mặt em trông vẫn đáng yêu như ngày nào, em đang là cô sinh viên 20 tuổi của tôi ngày xưa…
Ngày ấy em như hoa sen mang nhiều giáng hiền những khi chiều lên.
Ngày ấy em như sương trong nép trên bông hồng, mượt trên cánh nhung.
Ngày ấy em như cung tơ cho đời thẫn thờ, cho tôi dệt mơ.
Đường khuya tay đan ngón tay ước cho đời ước mơ dài.