Phần 47
Sáng vừa mở mắt ra vớ vội cái điện thoại xem hôm qua em có trả lời không? Chết nha, có tin nhắn, tôi thấy phục tôi ở cái khoản tán gái qua nhắn tin này lắm lắm, anh đây đã đi câu thì cá nào chẳng cắn, mới sáng đã có tin vui rồi, xem nào “Thuê bao quý khách không đủ tiền để thực hiện tin nhắn này, xin vui lòng nạp tiền để sử dụng dịch vụ”.
Muốn chửi bậy, muốn đập cái điện thoại quá… nhưng lại tiếc, thôi thua keo này ta bày keo khác, thất bại là bà ngoại thành công mà.
Hôm sau tôi quyết nạp tiền đầy tài khoản, trở thành đứa con ngoan cơm nước tắm rửa xong lên giường đi ngủ sớm, chủ yếu là nằm nhắn tin cho em Phương, thôi không nhắn như hôm qua nữa, nhắn khác đi “P ah, anh T đây, em ngủ chưa?”, Nhắn xong nhìn đồng hồ mới giật mình, mới có 8 rưỡi tối sao mày nhắn ngu vậy T, giờ này chỉ có gà mới đi ngủ thôi chứ người ngủ gì, ngoại trừ ông bà già.
Hy vọng em không nhận được tin nhắn đó cho đỡ xấu hổ, nhưng đợi mãi chẳng thấy có tin nào báo cáo tình hình về, cứ nhìn chằm chằm vào cái màn hình điện thoại như thằng đơ rồi lại nằm nhìn lên trần nhà xem thạch sùng đuổi nhau mãi cũng chẳng thấy gì, ngủ quên mẹ lúc nào không biết.
Sáng hôm sau chưa kịp mở mắt ra đã vớ cái điện thoại, ô hô lại có 1 tin nhắn này, hôm nay mà báo máy anh hết tiền tí anh ra san phẳng Vịt teo, hồi hộp mở tin nhắn ra đọc, y như xem điểm thi đại học “Em đau tay không nhắn được, em ngủ đây, g9”.
Đấy, trời luôn thương người tốt mà, nghĩ cũng thấy mình vô tâm thật, em bị đau ngón tay cái thì khó nhắn tin lắm, nhưng em cũng nhắn lại như thế là thấy vui cả ngày rồi…
Tối hôm sau lại nhắn tin, hôm nay thì mở đầu bằng cái tin “Nếu em đau tay không cần nhắn gì cho anh cả, chỉ cần gửi tin trắng thôi”… Từ hôm đấy, sáng nào ngủ dậy tôi cũng nhận được một tin nhắn trắng, chẳng có ký tự nào cả, đọc tin nhắn mà cứ cười một mình cả ngày như thằng hâm…
…
Lâu lắm lại mới xuống công trường thăm anh em, công việc dạo này cũng ổn định nên tôi khá yên tâm để tập trung vào việc trọng đại, cả tuần giời chẳng thêm được tin tức gì vì toàn tin nhắn trắng, mình hỏi rồi mình lại tự trả lời thôi.
Hôm đấy chắc là sáng ăn mấy nghìn xôi gấc hay sao mà lại đỏ, đi lên Nông nghiệp in tài liệu lại gặp ngay em Mai béo đang lang thang ở đấy:
– Mai… em đi đâu đấy?
– Ơ anh T ah em đi học, anh đi đâu lên đây?
– Anh đi in tài liệu.
– Vâng, em học ở đây mà.
Chả mấy khi anh em gặp nhau ở đây, tôi hào hứng rủ:
– Em có bận gì không? Anh em mình kiếm quán nào ngồi uống nước đi, ở đây có quán nào được không?
Thấy em Mai mắt sáng lên:
– Em bận gì đâu, đang đợi bạn, có quán hoa quả dầm kem ngon lắm, em hay ăn ở đấy.
– Ừ ừ vào quán đấy đi, rủ cả bạn em vào cho vui.
Em Mai béo vâng rõ to, tôi hùng hổ bước vào quán, đúng là quán sinh viên có khác, bé xíu ah, không to như mấy quán bia Hải xồm, thấy em Mai giọng lanh lảnh gọi chủ quán:
– Chị ơi, kê cho em hai cái bàn liền nhau với.
Chưa nói dứt câu đã thấy một đoàn bươm bướm xà vào, đếm sơ sơ cũng cỡ một tiểu đội, tôi ngơ ngác chưa kịp hiểu gì thì các em đã ổn định chỗ ngồi, tính cả tôi nữa là 9, vẫn đang mải đếm mà em Mai đã gọi:
– Anh ơi, đây là các bạn trong tổ của em, còn đây là anh T bạn tao, đang phụ trách ở công trình XYZ.
Tôi thấy nhao nhao ù hết cả tai, lâu lắm rồi không được sống trong cái không khí đầy nhiệt huyết, hừng hực khí thế của tuổi trẻ thời sinh viên như thế này:
“Ui đẹp trai thế”… Anh có bạn gái chưa… Anh có vợ chưa… vân vân… đại loại thế.
– Anh uống gì anh ơi?
– Bọn em cứ tự nhiên đi! Anh hả, anh viêm họng không ăn được kem, hoa quả anh thích ăn nguyên quả cơ, dầm ra anh không thích… thôi cho anh cốc nước lọc…
Sau khi các bạn trong nhóm hoàn thành nhiệm vụ cũng đi hết bỏ lại tôi và Mai béo ở quán, tôi được bật mí rất nhiều thông tin về Phương, chắc Mai cũng thấy tôi nhiệt tình và là người tốt nên tin tưởng, đàn bà con gái là vậy chỉ tin tưởng những người tốt mà thôi.
…
Bình thường, Phương đi học ở bên trường Thăng Long từ sáng, có hôm ở lại học chiều luôn tối mới về, một tuần sẽ học thêm 3 buổi tiếng Anh ở trường Nông Nghiệp vào thứ 3, 5, 7. Như vậy hôm nay là thứ 5, theo lịch thì em sẽ học tiếng Anh ở NN.
Cơm tối xong tôi đã mò lên NN, qua trung tâm Tiếng Anh thấy các lớp vẫn đang học, ra ngoài hóng gió tí vậy. Tiết trời đã vào thu, mát mẻ dễ chịu, các em sinh viên năm nhất đã tựu trường, trong khuôn viên trường thật là nhộn nhịp, tôi thấy bồi hồi hòa mình vào cái không khí như sống lại thời sinh viên của mình.
Trường NN này rất rộng, có nhiều khu vực trồng trọt, chăn nuôi, nghiên cứu rau quả… Khoa nào cũng rộng bằng cả trường Xây dựng luôn. Nhiều cây cối nên thoáng mát, có rất nhiều các góc cây, bụi cỏ, các ngóc ngách đủ tối để các đôi chui vào tâm sự, hoặc chui vào nghe muỗi hát đồng ca, và đặc biệt là có rất nhiều nhà xe… mà thôi nói chuyện sinh viên, chuyện chăn nuôi rau cỏ lại nói sang nhà xe là sao nhỉ? Thật tào lao quá.
8 giờ kém, em sắp tan học rồi, tôi ngồi cổng đợi. Được mấy phút thì các lớp bắt đầu ra về, căng mắt ra nhìn xem em là người nào trong dòng người đang phi ra khỏi cổng, kia rồi… mắt tôi tinh lắm nhìn không có sai đâu, thỉnh thoảng nhầm thôi:
– Phương ơi!