Phần 31
Quay lại cái đêm hôm ấy, trời lạnh lạnh, tôi đi chầm chậm về nhà vừa đi vừa nghĩ không hiểu cái em Trà này là như thế nào, ngồi phía sau chắc em cũng lạnh hay sao mà ngồi sát vào tôi hơn 1 chút, tay bám áo tôi, em Trà hỏi:
– Nhà anh ở đoạn nào anh T?
– Gần chợ NT em ah.
– Vâng, anh có đi được không? Nếu mệt quá để em đi cho.
– Không sao, anh đi được.
Tôi nghĩ bụng, em Trà thấy tôi trong tình trạng không làm chủ được bản thân thế này mà lại còn dẫn xác vào nhà tôi, khác gì tự mang miếng thịt ngon đưa vào miệng cọp. Vèo một cái đã đến khu tập thể, tôi đỗ xịch một cái cho em xuống để tôi mang xe vào gửi, thấy em có vẻ ái ngại:
– Anh T ơi…
– Sao em?
– Anh có đi lên phòng được không?
Tôi đang mường tượng ra cảnh em dìu tôi lên phòng, đưa vào giường rồi 2 đứa cởi quần áo nhau ra, đúng là khi rượu vào hay nghĩ bậy bạ thật, thế nào thì mình cũng phải đàng hoàng, để em nó thấy liêu xiêu thế này tí còn làm ăn được gì, tôi bảo:
– Được mà em.
Em Trà ngập ngừng rồi nói:
– Anh để em đi xe anh về nhé, sáng mai em qua đây đón anh đi làm?
Tôi tí nữa chết nghẹn vì ăn phải trái dưa bở to quá, hóa ra mình đã uống quá nhiều, say rồi hay sao mà nghe lộn, đành cắn răng mà nói trong thất vọng:
– Ừ, thế cũng được…
– Vâng, thế anh lên nhà đi, em cảm ơn anh.
Đi lên nhà mà tôi thấy bứt dứt trong người quá, được mấy bước lại thấy em gọi giật lại:
– Anh T ơi…
Hay là em đổi ý nhỉ? Em Trà này cứ thích chơi trò ú tim với mình, lên thì lên luôn lại cứ úp úp mở mở, tôi hý hửng quay lại:
– Gì em?
– Anh cho em số điện thoại, sáng mai đến em gọi anh…
Haiz, tôi đọc số rồi lên thẳng nhà thay quần áo làm 1 giấc tit mít.
Sáng sớm hôm sau đang tơ lơ mơ đã thấy chuông điện thoại kêu inh ỏi, nhấc máy đầu bên kia giọng con gái:
– A lô anh T ah.
– Ừ, ai đấy?
– Em Trà đây ạ, em đợi anh dưới tầng 1 trả xe anh đi làm này.
Giờ tôi mới nhớ ra hôm qua đưa xe cho em Trà đi về, em này thật thà đấy, gặp phải em nào lưu manh ăn cắp có khi em phi thẳng về quê thì cũng mệt.
– Ừ, đợi anh 1 tí anh xuống.
Tôi đèo em Trà 2 đứa đến công ty, em Trà quê ở Hưng Yên, mới tốt nghiệp trường KTTC HY xin vào công ty làm hợp đồng luôn, hiện đang thuê trọ ở Hoàng Quốc Việt với chị họ. Mới ra trường làm việc ngay lại ra Hà Nội nên nhiều cái bỡ ngỡ, được cái ngoan ngoãn lễ phép nên mọi người cũng quý.
Vừa đến cổng công ty đã thấy các anh em ngồi lố nhố quán trà đá bên cạnh, khói thuốc nghi ngút như đốt sưởi, trong đấy có cả đám DD và H bột, quái lạ sao hôm nay ông D này đến công ty sớm thế nhỉ, lại nhìn mình với con mắt đầy nghi ngờ, chắc ông này nghĩ mình với em Trà mới từ nhà nghỉ ra, nghĩ cũng tội cho em ý. Em Trà lên phòng luôn còn tôi cất xe xong đi ra quán, kiếm cái ghế nhựa tôi ngồi cạnh chỗ a DD, nhìn mặt ông này phởn thế nhỉ, tôi hỏi:
– Sao hôm nay anh “mặt mày hớn hở ngực nở đầy rôm” thế? Hôm qua chị Nga tha không bắt đóng thuế ah?
Ông này ghé sát tai tôi thì thầm:
– Hôm qua không phải đóng thuế, anh đi từ thiện.
– Thế nào sao? – Tôi hỏi lại.
– Chú chậm hiểu thế…
Tôi cũng lờ mờ hiểu ra câu chuyện, chẳng ai đi làm từ thiện ban đêm cả, ý ông này đang nói là đi với con hàng nào rồi. Tôi lại thắc mắc:
– Hôm qua về muộn thế mà anh vẫn đi ah? Chị Nga không gọi hỏi ah?
– Anh bảo đi liên hoan công ty về muộn mà.
Có lẽ để cho thêm phần ngọt giọng ông D quay ra gọi thêm 2 cốc trà đá, tôi xua tay:
– Thôi em không uống đâu, sáng chưa kịp ăn gì cồn ruột lắm.
– Mất nước phải bù, uống đi.
– Mất nước gì mà bù?
Ông DD bắt đầu cái giọng rất kể cả:
– Toàn anh em đàn ông với nhau, chú cứ giấu như mèo giấu cứt, anh thấy chú đưa con Trà vào nhà nghỉ rồi đúng không?
– Ôi anh ơi, nào được nước mẹ gì, hôm qua say gần chết, mà anh bảo hôm qua đi từ thiện là như nào anh?
Làm ực phát cốc trà đá, ông này nói câu khiến tôi chưng hửng luôn:
– Thôi, chuyện dài lắm, lúc nào anh kể cho mà nghe, bây giờ anh phải lên họp giao ban đây…
Cái ông này đúng thật là ba lăng nhăng, khơi ra cho mình tò mò rồi lại vứt đấy, làm mình cứ phải đoán già đoán non, chắc chắn đêm hôm qua đi liên hoan về ông ấy lại dẫn em nào đi nhà nghỉ làm nháy rồi, với cái giọng này thì chắc chắn phải có vụ đặc biệt, có thể lão này đã đưa em đồng nát vào lò hoặc cũng có thể đã dụ được bà Tú Anh chủ quán cà phê. Tôi ăn vội cái bánh mỳ trứng rồi lên phòng làm việc.
Buổi trưa nhân viên công ty tập trung tại phòng họp lớn đợi cơm hộp mang đến thì ăn, nếu dễ tính thì chọn đại 1 hộp trong đó có gì ăn nấy, tôi thì cứ hay mở 5, 6 cái ra xem có món gì tôi thích ăn thì tôi chọn hộp đó, hôm nay tôi xuống hơi muộn, mọi người đã ngồi khá đông, tôi thấy còn có 2 hộp trên bàn, thôi đành làm 1 hộp ngồi ăn, mở ra toàn trứng chim cút, trứng vịt kho thịt, thêm vài miếng đậu rán… Nhưng sao không thấy em Trà đâu nhỉ? Hay em này ăn ngoài không ăn cùng mọi người, mới đến thì nên ăn cùng các anh chị cho hòa đồng chứ, tôi nghĩ thế. Đang lan man thì em Trà lon ton chạy vào, anh em tranh nhau nhường ghế, em ah em ơi inh ỏi, em Trà xấu hổ đỏ cả mặt, tôi cũng tham gia:
– Ngồi đây này em.
Rồi tôi chỉ cái ghế trống ngay bên cạnh, ai ngờ em cầm nốt hộp cơm trên bàn qua đó ngồi thật, các anh em được phen mừng hụt, đành ngồi vừa ăn vừa len lén nhìn trộm sang phía tôi, mấy chị kế toán thì coi đó là bình thường, em nào mới vào chả vậy, được mấy hôm rồi đâu lại đóng đấy thôi mà.
Tôi ngồi nhai cơm mà cứ thấy khó nuốt quá, món trứng kho là món tôi rất ghét, ngoảnh sang thấy Trà đang ỏn ẻn ăn, như là đang đếm xem trong khay có bao nhiêu hạt cơm ý, tôi nhòm hẳn sang rồi hỏi:
– Cơm của em có món gì đấy?
– Của em có thịt luộc với su su luộc anh ah.
Thịt luộc là món tôi thích ăn mà, susu luộc chấm muối vừng bên tôi cũng có, tôi bảo:
– Để anh ăn thịt luộc cho, mấy món bên này anh không thích ăn, em thích gì lấy về mà ăn, được không? Nói xong tôi đẩy cái khay về phía em Trà, em ý nhìn cái khay cơm của tôi rồi cũng đẩy cái khay về phía tôi, hai cái khay sát nhau, tôi gắp thịt luộc rồi bảo:
– Đấy, em thích ăn gì cứ lấy mà ăn, anh chỉ ăn thịt luộc.
Em Trà thấy tôi thoải mái vô tư nên cũng mạnh dạn hẳn, nói rất hồn nhiên:
– Em lấy trứng của anh nhá, em thích ăn trứng…
Cái dãy bàn bên kia nhao nhao như lợn con đòi bú mẹ:
– Trà ơi, lấy trứng của anh này…
– Trà ơi, lấy trứng thằng T làm gì, bé như trứng chim cút, trứng anh là trứng đà điểu này…
Sự cố bất ngờ làm em được phen ngượng chín cả mặt không nói được câu gì, tôi phải nhảy vào cứu thua:
– Thôi các anh để cho em nó ăn, trứng chim cút tuy nhỏ nhưng mà chuẩn, trứng vịt trứng ngỗng to nhưng bở lắm, có khi lại dính trứng đểu TQ, phải không mấy chị phòng kế toán?
Tôi nói thế để đá quả bóng sang phía mấy chị đã có chồng bên phòng kế toán, nếu không thì em Trà có khi bỏ bữa này không dám ăn luôn, ai ngờ cái chiêu đánh bùn sang ao của tôi có tác dụng ghê gớm, mấy chị bị chọc đúng chỗ ngứa nhao nhao ngay:
– Ờ, T nói phải, to nhưng mà mềm thì vứt, thế trứng nhà chị Hồng to hay bé?
Chị Hồng là phó phòng kế toán, có 2 nhóc rồi nhưng nói chuyện rất bạo mồm, chỉ thích nói chuyện tế nhị, thấy chị cười khanh khách rồi nói:
– Trứng nhà chị bé nhưng mà dai em ah, trứng nhà Hiền thế nào nhỉ?
Quả bóng lại được đá sang phía em Hiền kế toán, em này cũng chồng con rồi nên chẳng phải tay vừa:
– Trứng nhà em á? Vừa to vừa dai lại vừa cứng nữa cơ…
– Trứng chim gì thế Hiền, vừa dai vừa cứng cắn vào gãy răng ah?
Mấy chị này vui tính thật, chỉ nói chuyện quả trứng thôi mà làm cả phòng cười không ngậm mồm vào được, tôi thấy thằng Hoàng bột khoái trá cười bắn cả cơm vào mặt thằng bên cạnh, mấy em chưa chồng thì thấy im lắm, chẳng biết có hiểu gì không, ngoảnh sang thấy em Trà vừa ăn vừa tủm tỉm cười.
Bữa trưa nào cũng thế, mọi người cùng ăn nói chuyện rất vui vẻ, hôm nào có thêm ông DD về ăn trưa cùng công ty thì ở đây không khác gì một cái chợ mà trong đó có thêm cả dịch vụ giải đáp bình luận các vấn đề tâm sinh lý, sức khỏe, tình yêu và tình dục. Các anh em trẻ thì được dịp học hỏi thêm kinh nghiệm từ quán cà phê cho tới lên giường rồi xuống đất, còn các em còn non chưa chồng không thấy biểu hiện ra mặt nhưng dường như cũng nuốt từng lời để làm hành trang vào đời, chính bản thân tôi cũng học hỏi được nhiều điều từ những lần ăn cơm giải trí như thế này.
Hôm nào bữa trưa ở công ty cũng là những lúc vui vẻ, em Trà với tôi thật lạ là luôn ngồi cạnh nhau, có lẽ do cái bản mặt tôi trông có vẻ hiền lành đáng tin cậy nhất trong số các anh em hay ngồi ăn trong cái phòng đó, hoặc là do có quen biết từ trước nên tôi cũng có chút lợi thế, mà từ ngày có Trà ăn cùng tôi cũng thấy ngon miệng hơn, hôm nào em ý vắng hoặc cắt cơm ra ngoài ăn bún đậu với các chị là tôi lại thấy thiếu thiếu, ăn cơm mà như thiếu ít muối, hôm nào chẳng may vớ phải suất cơm trứng kho thì chẳng biết nhường cho ai, đành nhắm mắt nuốt vội.
Sáng nay đến công ty làm anh trưởng phòng cũng nói qua, đến trưa thấy phòng tổ chức nhân sự thông báo toàn thể anh chị em tối nay đi liên hoan sinh nhật anh Q trưởng phòng Kế Hoạch, tức phòng tôi, thế là lại có nhậu nhẹt đập phá tưng bừng rồi.
Mấy cái vụ này như tôi đã nói, trước đây tôi không thích đâu, hay lấy lí do thoái thác hoặc có đi cũng cho có lệ thôi, nhưng bây giờ khác rồi, khi con tim đã vui trở lại, ăn uống hát hò nhảy múa mà không đi thì còn đi đâu nữa, hơn nữa đây lại là trưởng phòng, phải hết mình chứ, chắc em Trà xinh cũng đi đây, tôi hào hứng lắm.
Lúc xuống lấy xe để về tôi gặp em Trà dưới nhà xe, chưa kịp rủ thì em đã hỏi:
– Anh T tối có đi sinh nhật anh Q không?
– Có chứ em, em có đi không?
– Em cũng định đi anh ạ, nhưng chưa biết đi thế nào?
– Đi đi em, vui lắm, nếu em ngại đi 1 mình thì đi với anh cho vui.
– Thế có được không anh?
– Được, tối anh qua đón em rồi anh em mình đi.
Buổi tối tôi qua nhà đón em Trà cùng đi, hôm nay đúng là lần đầu đi sinh nhật cùng công ty có khác, em chuẩn bị kỹ ghê nha, tóc mới gội thơm lừng, mặt mũi trang điểm nhẹ nhàng, đặc biệt hôm nay em mặc váy dài đến đầu gối, đi giày búp bê, trông xinh lắm, từ ngày tôi gặp em đến giờ tôi thấy hôm nay em xinh nhất. Em ngồi sau mà mùi hương thơm cứ thoang thoảng bay vào mũi tôi, một mùi hương mới lạ và bí ẩn, thực ra cái gì mới lạ và bí ẩn cũng khiến con người ta tò mò và muốn khám phá, nhất là đàn bà.
Sinh nhật trưởng phòng có khác với nhân viên, anh em tập trung đông đủ quá, lại được ăn uống tẹt ga ở nhà hàng sang trọng, vui quá là vui.
Tôi với danh nghĩa đại diện cho phòng đi giao lưu nên uống hết hình luôn, lúc qua khu vực phòng Kế toán tôi cũng kịp mời được em Trà uống nửa chén, gọi là mừng sinh nhật anh Q.
Đi hết một vòng tôi ngồi diệt mồi, làm điếu thuốc rồi tí chiến tiếp, ngoảnh sang bắt gặp luôn ánh mắt em đang nhìn mình, bốn mắt chạm nhau tóe lửa, em ngượng ngùng quay đi ngay, chẳng biết do xấu hổ hay do uống chút rượu vào mà mặt em đỏ bừng như gấc, cũng may mọi người đang mải vui vẻ nên không để ý.
Ngay cả tôi cũng chẳng hiểu bản thân mình nữa, trong bữa nhậu mà tôi quay ra phía em đến 4, 5 lần, lúc thì bắt gặp ánh mắt em đang nhìn tôi, lúc thì thấy em đang bẽn lẽn nhai tôm, không hiểu tôi tìm kiếm gì nơi ấy, hay là tôi đã thích em, lâu lắm rồi tôi không có cái cảm giác xao xuyến bồi hồi, cảm giác hệt như những ngày đầu hẹn hò với Ngọc.
Cũng có thể tối nay đã uống nhiều quá, không làm chủ được cảm xúc, nhưng người ta nói khi say là khi thật với chính mình mà. Tan cuộc nhậu tất cả anh em kéo nhau đi tăng 2 hát karaoke, tôi và em đi cùng xe nên đương nhiên lúc nào cũng kè kè bên nhau, vào trong phòng hát cũng thế, hơi mệt nên tôi ngồi phịch xuống, mặc mọi người rót bia rót rượu, mọi người zô tôi cũng zô.
Tôi ngồi sát với em Trà, phòng đông người lại nhảy múa hát hò nên không tránh khỏi những va chạm, đùi tôi và đùi em cọ sát vào nhau, có lúc tôi dựa hẳn vào em mà lơ mơ ngủ, trong tiếng nhạc hỗn tạp lúc thì chát chúa sôi động, lúc thì du dương êm ái, tôi đắm chìm vào một thứ mùi hương vừa quyến rũ vừa bí ẩn từ em, có lúc mở mắt ra ngay trước mặt tôi là khuôn mặt ngây thơ, là cái khoảng trắng sau gáy em lộ ra đầy gợi cảm, tôi phải cố kìm nén bản năng trong người đang trỗi dậy, lúc đó tôi thèm được hôn vào cái má vào đôi môi kia, thèm được hôn vào cổ vào sau gáy, tôi nhìn xuống đôi ngực em đang phập phồng, trong người nóng ran, các bác đã bao giờ ở vào trường hợp như vậy chưa?
Để hạ hỏa tôi cầm chai bia tu ừng ực, em ngồi bên cạnh có vẻ ái ngại:
– Anh T, thôi đừng uống nữa, hôm nay uống nhiều rồi.
Có tiếng léo nhéo chen ngang:
– Kệ nó em ơi, nó chưa say đâu, mà nó có say thì tí nữa anh đưa em về, nào bật cho anh bài “đem nay anh đưa em về” đi em ơi, xin lỗi anh Q nhá, em hát bài này tặng em Trà…
Tiếng nhạc du dương cất lên, tôi vòng tay bám vào vai em, ghé sát vào tai em thì thầm trông có vẻ thân mật lắm nhưng thực ra đang lợi dụng, tôi muốn va chạm, muốn hít một chút mùi hương da thịt em:
– Anh không say đâu, yên tâm, để anh hát cho mà nghe này…
Tôi đứng dậy cướp míc và hát cái bài “đêm nay anh đưa em về, đường khuya sao trời lấp lánh…” không biết mọi người đánh giá thế nào chứ tôi thấy bài này tôi hát ĐVH phải gọi bằng cụ.
Tan cuộc khi đa phần anh em đã say mèm, chị em đã về gần hết chỉ còn lại một vài người nhiệt tình ham vui, có mấy chú phải để xe lại đi taxi về, có chú thì mặt đỏ tưng bừng liêng biêng phi xe máy, thật quá nguy hiểm. Tôi không đến nỗi gục tại chỗ không biết gì nhưng thực sự cũng rất say, tình hình này một là đi taxi về hai là ngồi sau em đèo, tôi cứ để em chọn lựa, thân xác tôi giờ cho em định đoạt, con ma men đã làm rất tốt công đoạn 1 rồi… Tôi thấy em bảo:
– Anh say quá rồi, đi xe nguy hiểm lắm, để em đèo.
Tôi khật khưỡng ra điều lưỡng lự chứ thực ra bây giờ để tôi đèo em có khi ra cầu Trung Hòa tôi phi luôn xuống sông Tô lịch vì nghĩ đó là tuyến đường mới làm dẫn về Cầu Giấy. Trèo lên xe ngồi tôi vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu với phụ nữ, tôi ngồi rất xa, tít tận đít xe, chứng tỏ tôi vẫn tỉnh táo, chỉ khi em ga lên 1 cái tí lộn cổ ra sau tôi mới hoàn hồn, em dừng xe rồi nói với tôi bằng cái giọng mà tôi nghe sao như có 2 lọ mật ong rót vào tai:
– Anh T ngồi xích lên đi, sát vào em đây này.
Tôi giờ lại như con hươu vừa được em vẽ đường, nhích lên ngồi sát vào em tiện thể tôi vòng tay ôm luôn qua bụng em, ý muốn nói là nếu em thương thì thương cho chót, thấy em ban đầu hơi khó chịu nhưng rồi cứ thế chẳng nói gì, chắc là em nghĩ thôi cứ để anh ý ôm một lúc có sao đâu, chứ để ngã oạch ra đường thì mang tiếng lắm.
(Cái cảm giác này của em tôi sẽ kể các bác nghe khi về sau này em thổ lộ với tôi)
Mặt tôi bây giờ đang úp vào lưng em phì phò thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều, cái bản tính bẩn của tôi là rất thích ngửi mùi hương từ cơ thể phụ nữ, đặc biệt là những mùi thơm quyến rũ như của em Trà. Thấy em chẳng nói gì mà cứ chầm chậm lái xe, tôi thầm trách ông bà già ngày xưa sao không mua cho tôi cái nhà trên Ba Vì có phải hay không, để tôi cứ ngồi thế này thêm đôi tiếng nữa, hai tay ôm bụng, mắt lim dim áp mặt vào lưng em, trông chẳng khác gì thằng bé tan học được mẹ đón về.
Những phút giây sung sướng chẳng kéo dài lâu, đang bay bổng thì em đã đỗ xịch dưới tầng 1 khu tập thể, em bảo:
– Anh có đi lên nhà được không? Hay để em dìu anh lên nhé.
Ơ thế vừa rồi trong phòng hát tôi mở mồm ra bảo thế nào nhỉ “đêm nay anh đưa em về…” cơ mà, giờ thành ra ngược lại, thật ngại quá tôi bắt đầu biết xấu hổ tỉnh ra 1 chút:
– Anh lên được, em đi xe anh về đi, sáng mai qua đón anh.
Tôi liêu xiêu đi lên nhà mà trong lòng mang bao cảm xúc lẫn lộn, vui, rạo rực, xốn xang và cả tiếc nuối.