Phần 25
Sáng hôm sau tôi bắt chuyến tàu sớm về quê em mà không hề báo trước, đây đã là lần về thứ 5, một sáng mùa đông buốt giá, cảnh vật nơi này vẫn vậy nhưng vắng vẻ đìu hiu hơn, gió trên rừng thổi những cành cọ đập vào nhau xào xạc, trời lất phất mưa bay, lại vẫn ông xe ôm ngày trước.
– Chào cậu, lại sang đấy ah?
– Vầng.
– Thế bao giờ định làm đám cưới?
– Bọn cháu cũng chưa tính đến.
– Tôi thấy cậu cũng thật là nhiệt tình đáo để, chịu khó lên thăm bạn gái nhỉ?
– Vầng…
Tôi đến nhà em thấy cổng thì đóng im ỉm, nhìn trong nhà thì vắng hoe không thấy bóng người, tôi gọi điện không thấy em nhấc máy, đành đứng ngoài gọi vọng vào, được mấy câu thì thấy bố em đi ra mở cổng.
– Cháu chào bác ah.
– T đấy ah, vào nhà đi cháu.
Nói rồi ông đi vào tôi vác ba lô theo sau, bố em đợt này già hơn trước nhiều, mặt xạm đen đi, chắc do rượu chè rồi suy nghĩ nhiều.
– Hai bác đợt này có khỏe không ạ?
– Bác vẫn khỏe.
– Bác gái với N đi đâu rồi ạ?
– Nó đèo bác gái lên bà ngoại rồi.
– Vâng.
Bố em pha trà mời tôi uống, lấy thuốc ra hút rồi ông mở lời:
– T này.
– Dạ.
– Bác biết cháu và con N quý mến nhau… nhưng… hoàn cảnh nhà bác… cháu biết rồi đấy… hai đứa…
– Bác ơi, nhưng cháu và N, bọn cháu…
– Để bác nói hết đã… Các cháu còn ít tuổi, trải nghiệm cuộc sống chưa có… Nhiều cái không phải cứ muốn là được đâu… Bác không có chê gì cháu hết, cháu là kỹ sư, công việc ổn định, lại chín chắn đàng hoàng là một người tốt, bác rất quý. Con gái bác bác cũng thương cũng xót, nếu cháu thương nó thì hãy nghĩ cho nó…
– Cháu yêu N bác ah, xin bác hãy để cho chúng cháu đến với nhau.
– Bác biết… Nhưng mẹ nó đang ốm nặng, bác không để nó đi xuống đấy được, phải có trách nhiệm chăm sóc bố mẹ.
– Bác cho chúng cháu một cơ hội…
– Là đàn ông làm sao bác không hiểu, mong cháu thông cảm cho bác, bác cũng chỉ nói với cháu thế thôi, cháu uống nước đi…
Tôi chỉ cũng chỉ biết ngồi đờ mặt ra mà chẳng nói được gì, bao nhiêu cái nhanh nhẹn hoạt bát hằng ngày biến đâu hết, giờ tôi ngồi im như thằng lú lẫn, tôi cứ ngồi như thế một hồi còn bố em ngồi bên kia đốt thuốc, khói bay mù mịt. Xua tan cái không khí ngột ngạt trong nhà, giọng nói của bố em lôi tôi ra khỏi cõi u mê và ném tôi vào thung lũng vô hình.
– Bác cảm ơn cháu đường xá xa xôi lên thăm gia đình, để bác đưa cháu ra ga kẻo lỡ chuyến tàu xuôi.
– Thôi bác ạ, cháu tự đi được.
Tôi chỉ nói được có vậy rồi ra về, giữa chiều đông lạnh mà tôi như đi trong sa mạc, lạc lõng và cô đơn, tôi đang ở ngay nhà em đây mà em đâu, gọi mãi em không nhấc máy, hay là em tránh mặt tôi, những lời yêu thương nhung nhớ em vẫn nói thì sao, hay là giả dối. Tàu xuôi về Hà Nội, tôi như người lữ khách mộng du, chiều sân ga thật buồn…
Về đến Hà Nội tôi mới nhận được điện thoại của em.
– Em à.
– Vâng, em đây.
– Em đi đâu mà anh gọi mãi không được?
– Hôm nay em lên bà nên để điện thoại trong túi mẹ, nhiều việc quá em quên mất, anh đang ở đâu đấy?
– Anh đang ở ga Hà Nội.
– Anh đi đâu ah?
– Vừa trên nhà em về đến đây.
– Sao anh nói gì, anh lên nhà em ah, anh lên bao giờ, trời ơi… em xin lỗi, hôm nay bà em bị mệt em bận quá…
– Không sao đâu…
– Sao anh không gọi vào điện thoại nhà bà em?
– Anh có số đâu.
– Em xin lỗi anh, anh đi có mệt lắm không? Thương anh quá.
– Hôm nay anh gặp bố em.
– Thế bố em có nói gì không anh?
– Nói nhiều lắm…
– Em biết ngay mà… hu hu… em khổ lắm anh ơi, hu hu em nhớ anh nhưng chẳng biết làm thế nào hu… hu.
– Anh cũng nhớ em lắm…
Em khóc nức nở trong điện thoại, chắc ở nhà em cũng khổ tâm lắm, yêu nhau mà không được ở bên nhau, càng xa nhau thế này nỗi nhớ càng đầy lên. Tôi cứ nghĩ mà thương em vô hạn, ông trời có lẽ đang thử thách tình yêu của chúng tôi, làm sao để có thể bên em, để ôm em vào lòng, lau những giọt nước mắt trên gương mặt thân thương, làm sao để có thể che chở cho em?
‘Ngày ra đi, em mang theo một con tim thật buồn.
Để nơi đây, tôi như mộng du trên lối hẹn hò.
Nhớ những ngày đôi ta có nhau, từng nụ hôn đã trao.
Mà giờ đây, chỉ còn anh nhớ thương rất nhiều… ‘