Phần 24
Sau một đêm đê mê tình ái, phút chia tay lại thêm bịn rịn, ngọn lửa tình trong lòng vẫn chưa dứt lại phải xa nhau. Tôi lại về công trình, lại quay cuồng với công việc, đầu tuần sau thì em thi cao học. Tôi không hề biết rằng sau cái đêm mùa thu se lạnh đó, cái đêm mà tôi và em đã trao cho nhau bao yêu thương cháy bỏng, em nằm ngủ ngoan trong vòng tay của tôi, nhẹ nhàng và thư thái… lại là đêm cuối cùng.
Giữa tuần em thi thì ngay hôm sau bố em đã xuống Hà Nội đưa mẹ em đi khám, bệnh tình của mẹ em có vẻ đã trầm trọng hơn trước, chiều hôm đó bố mẹ cùng với cô của em qua đón em về nhà cô ăn cơm ngủ ở đó, hôm sau cả nhà về quê nội em cũng ở Yên Bái ăn giỗ, lần này em mang hết cả đồ về.
Tôi và em vẫn liên lạc thường xuyên trong niềm mong nhớ, em nói em ở nhà chờ kết quả, bao giờ có kết quả mới tính tiếp được. Những ngày này với tôi là những ngày dài đằng đẵng, tôi mong kết quả cao học của em còn hơn mong kết quả thi đại học của tôi ngày xưa, giả sử em không đỗ thì sao, tôi cũng chỉ là thằng kỹ sư trẻ mới ra trường, mới chập chững vào đời, làm sao tôi có thể quyết định được cuộc đời em, tôi chỉ biết yêu em hết lòng và cầu mong em sẽ đỗ cao học để chúng tôi lại có cơ hội bên nhau.
Kết quả là em trượt, đây là một đòn giáng mạnh vào những hoài bão tương lai của cả tôi và em, lúc đó tôi cũng chẳng biết mình phải làm thế nào nữa, còn em, kết quả lần này đã khiến em quá thất vọng và suy sụp, lần nào gọi điện với tôi em cũng khóc, cơ hội để em đi thi tiếp còn xa lắm, vì có một người đang hài lòng với kết quả này của em, đó là bố em. Không phải là bố em ghét bỏ em, không muốn cho em đi học lên nữa, mà bởi bố em muốn em ở nhà, làm việc rồi lấy chồng ở quê, gần bố mẹ có điều kiện qua lại thăm nom chăm sóc những lúc ốm đau, và hơn nữa là bởi tôi là một thằng KSXD đang thi công trên công trường.
Nghề XD không phải là một cái tội mà là cái nghề bị mang nhiều tai tiếng, bắt đầu từ cái ngày Trang chị gái em về thông báo có thai với anh KS kia, bố em đã không đồng ý, cho đến tận bây giờ, anh ấy vẫn rong ruổi thi công các công trình hết YB rồi lại LC, chị gái em ở nhà chồng sinh con mà chồng về có mấy hôm lại đi ngay, trước đây anh ý có hứa sau 1 năm sẽ xin về gần nhà nhưng điều kiện chưa cho phép làm điều đó, bố em lấy đó làm lý do chính để ngăn cản em đến với tôi, còn lý do thứ 2 là bố em đang xin cho em vào dạy tại trường cấp 3, nơi mà mẹ em mới nghỉ hưu, cái suất đấy không phải ai cũng có được, muốn có cũng phải chạy trọt cả trăm triệu mới được, còn lý do thứ 3 là bố em dường như đã có ý gả em cho con của một ông bạn chiến đấu cũ, bây giờ đang làm gì đó trên huyện ủy.
Nghe em tâm sự mà tôi hoang mang cả tuần giời, trong đầu lúc nào cũng ong ong suy nghĩ, tôi phải tìm cách nào để đưa em về với tôi?
Có hôm tôi gọi điện cho em:
– Em à.
– Vâng, anh tuần này có về không?
– Anh không, ở lại làm thôi, anh chẳng về Hà Nội làm gì, tình hình thế nào rồi em.
– Anh ơi em chán lắm, hôm qua mẹ còn bảo mới đi xem cùng với bác gái Vinh về, mẹ nói em với anh không hợp tuổi, nếu lấy nhau sẽ có một người phải chết, em buồn lắm anh ạ, cứ thế này em chết mất thôi…
– Bố dạo này còn nói không em?
– Lúc nào cũng nói hết, cứ bữa cơm uống rượu bố lại nói rồi nói cả mẹ nữa, bố bảo mẹ không dạy được con, toàn đứa hư đốn, em mệt mỏi lắm rồi, phải làm sao bây giờ hả anh?
– Thôi em cứ bình tĩnh để anh tính, bọn mình phải thuyết phục bố em dần thôi chứ biết làm sao, để hôm nào anh lên…
– Hu hu anh ơi, bố em bảo anh mà lên bố em chém chết đấy… hu hu…
– Thôi em đừng khóc nữa, bố thương em nên mới nói thế chứ không sao đâu, em phải nghe anh vững tin lên em nhé, bọn mình cùng cố gắng em nhé…
Nghe những lời em nói mà tôi cũng buồn lắm, chỉ biết an ủi mình phải cố gắng, tôi tin tình yêu của chúng tôi sẽ thuyết phục được bố mẹ em, vì tôi biết bố mẹ em cũng thương em nhiều. Tôi sắp xếp công việc để xin nghỉ 2 ngày cuối tuần, do công việc tôi phụ tránh cũng nhiều nên mãi đến tận gần tháng sau tôi mới bố trí nghỉ được.
Về Hà Nội vào một chiều thứ sáu, trời sắp chuyển sang đông, những tia nắng nhạt của mùa thu còn sót lại, những cành hoa sữa vẫn còn vương vãi đâu đây, thu lu trong cái lạnh đầu mùa, tôi nhìn đâu cũng thấy hình bóng em. Lấy xe máy tôi đi lang thang sang trường em, tìm đâu một hình bóng hôm nào, tôi lang thang trong khoa Pháp, sang trường sư phạm, biết bao giờ em sẽ trở lại nơi đây như ngày xưa, những kí ức ngọt ngào lại ùa về.
‘Dường như ai đi ngang cửa.
Gió mùa đông bắc se lòng.
Chút lá thu vàng đã rụng.
Chiều nay cũng bỏ ta đi… ‘