Phần 23
Tôi ở công trường ngày nào cũng nhắn tin và gọi điện cho em, đã gần 1 tháng rồi mà em chưa xuống Hà Nội, gần một tháng chưa được gặp em, tôi nhớ em cồn cào.
Hôm em về chẳng mang gì về, đồ vẫn để phòng trọ, em bảo chăm mẹ khỏe lên là em xuống thi, vậy mà sao lâu quá. Em nói mẹ đã đỡ đau chân rồi nhưng vẫn yếu, sau vụ tai nạn mẹ em yếu đi nhiều, bố bảo em ở nhà chăm sóc mẹ thêm 1 thời gian nữa, đành biết vậy chứ làm sao, chị gái em ở xa, giờ ở nhà có mỗi 2 ông bà già thì cũng vất vả, em mà đi thì ai cơm nước giặt giũ chăm sóc bố mẹ, mà dưới này em lại chưa thi, nghe em nói vậy tôi cũng an lòng mà chẳng suy nghĩ nhiều.
Công việc của tôi thì ngày càng bận hơn, công trình đang trong giai đoạn nước rút, tiến độ đẩy mạnh trên toàn công trường, nhiều hôm còn phải tăng ca đến tận đêm khuya, cũng khá là mệt.
Đứng trên tầng cao vào đêm trăng mùa thu gió lồng lộng, tôi nhớ em điên cuồng, nhớ những tối mùa thu trong khoa Pháp, hương hoa sữa giăng đầy khắp chốn, nhớ những ngày đạp xe rong ruổi trên đường, tiếng cười em giòn tan cả góc phố, tôi nhớ những lần em và tôi bên nhau cuồng nhiệt và si mê, những phút ân ái mặn nồng, những nụ hôn ngọt ngào, những vòng tay ấm áp. Bây giờ, em đang ở nơi xa, không biết em có đang nhớ tôi không?
Tôi gửi cho em 1 tin nhắn:
“Xa nhau nỗi nhớ bình phương nhé, chớ có khai căn kẻo nát lòng”.
Em nhắn lại cho tôi ngay: “Anh a, em đang nhớ anh lắm, anh đang làm gì đấy, có nhớ em không?”
Anh cũng đang nhớ em đây, người yêu bé bỏng.
Lại 1 tuần nữa trôi qua, tôi cũng thấy sốt ruột, em đã về được 1 tháng, vẫn liên lạc với tôi thường xuyên, lời yêu thương chúng tôi vẫn gửi cho nhau, nhưng em vẫn chưa hẹn ngày trở về Hà Nội. Tôi gọi điện cho Linh thăm dò tình hình, Linh nói qua là bố em vẫn đang bắt em ở nhà chưa cho xuống, Linh nói nếu tôi có dịp về nhà Hà Nội, anh em gặp nhau sẽ nói chuyện được nhiều hơn.
Tôi chẳng kiên nhẫn được, cuối tuần tôi về luôn hẹn Linh đi uống nước.
– Chuyện như nào em kể anh nghe đi.
– Thế N nó không nói gì với anh ah.
– Không, có chuyện gì?
– N nó có nói chuyện với em nó bảo mẹ thì đỡ rồi bây giờ chỉ hơi mệt thôi. Mẹ N đợt này có bệnh nên khả năng sẽ nghỉ hưu sớm, bố nó đang chạy để nó thế vào chỗ mẹ nó…
– Anh đang nghe đây, em cứ nói đi.
– N nó không muốn thế đâu, nó muốn đi học cao học nhưng bố không đồng ý, bố nó bảo nếu cứ muốn đi học tiếp thì đi luôn khỏi về nữa…
Tôi nghe chuyện mà buồn và hụt hẫng vô cùng, sao em không nói gì với tôi, hay em sợ tôi lo lắng, tôi buồn rồi ảnh hưởng đến công việc, hay là em vẫn đang tìm cách thuyết phục bố mẹ cho em tiếp tục đi học, có gì em cứ nói với tôi chứ, tạm xa nhau 1 thời gian cũng không sao mà, rồi sau này sẽ lại bên nhau. Tôi gọi cho em ngay.
– Em ah?
– Vâng.
– Mẹ em khỏe chưa?
– Mẹ em đỡ nhiều rồi.
– Uh, thế em định bao giờ xuống Hà Nội.
– Em cũng chưa biết, bố em bảo chăm cho mẹ khỏe hẳn rồi tính.
– Thật không?
– Vâng, em bảo bố là em sẽ đi học cao học mà.
– Anh nhớ em lắm, tuần sau anh lên nhé.
– Thôi, anh đi lại làm gì cho vất vả, mấy hôm nữa em xuống rồi mà…
Nghe em nói tôi cũng yên tâm hơn phần nào, chắc là em đã thuyết phục được bố em. Cả tuần sau đó, tôi và em vẫn gọi điện cho nhau, nhưng trong giọng nói của em tôi cảm nhận được sự mệt mỏi và buồn bã, cố gặng hỏi em cũng nói là không có gì…
Khi trời quang mây tạnh, có những khoảng lặng bình yên, rất có thể báo hiệu một cơn bão lớn sắp tới. Ngày thứ 6, em gọi điện cho tôi:
– Anh à, mai em về Hà Nội, anh có về không?
Nghe em nói tôi cũng yên tâm hơn phần nào, chắc là em đã thuyết phục được bố em. Cả tuần sau đó, tôi và em vẫn gọi điện cho nhau, nhưng trong giọng nói của em tôi cảm nhận được sự mệt mỏi và buồn bã, cố gặng hỏi em cũng nói là không có gì…
…
Chiều muộn thứ 7 tôi mới về đến Hà Nội, tôi qua nhà lấy xe rồi phóng qua phòng em luôn, mới hơn 1 tháng mà trông em đã gầy và xanh xao đi nhiều, gương mặt và đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Gặp tôi em sà vào lòng tôi dường như em muốn khóc.
– Thôi nào em, anh đây rồi mà.
Em vẫn nép vào ngực tôi lặng im không nói:
– Em nhớ anh phát ốm ah? Sao nhìn em gầy đi nhiều đấy? – Tôi trêu em.
– Không… – Em phụng phịu rồi lại nói…
– Em mệt lắm anh ah.
– Sao mệt em?
– Chỉ thấy mệt mỏi thôi.
Tôi đưa em đi chơi cho khuây khỏa, Hà Nội đang là giữa mùa thu, hoa sữa nồng nàn khắp phố, mùa thu thật đặc biệt, cái se lạnh chỉ đủ làm cho người ta sát lại gần nhau hơn thêm, những tia nắng nhạt chiếu vào khuôn mặt em, đôi mắt buồn của em làm tôi thấy nao lòng.
Đi vòng qua hết các con phố quen, tôi muốn cho em tìm lại những cảm giác thân thương quen thuộc, mới xa Hà Nội hơn 1 tháng thôi mà sao như là lâu lắm rồi. Chúng tôi rẽ vào rạp Tháng Tám để xem phim lần đầu tiên, bộ phim “Nếu mặt trời mọc ở đằng Tây”, một bộ phim hài tình cảm lãng mạn, nụ cười lại nở trên khuôn mặt em, khi em cười rạng ngời trong nắng, trông em thật xinh đẹp, lúc em buồn đôi mắt em có thể làm tôi gục ngã.
Đi chơi, xem phim về em vui lắm, những mệt mỏi đã được rũ bỏ, em lại tươi tắn hồn nhiên như mọi ngày, tôi cũng như trút được gánh nặng trong lòng. Hôm nay em tôi không có nhà nên tôi đưa em về nhà luôn, không muốn ăn ở ngoài, tôi bảo em vào chợ NT mua đồ về nhà nấu ăn.
– Hôm nay mua đồ về nhà nấu em nhé.
– Vâng, anh thích ăn món gì?
– Em thích ăn gì cứ mua, hôm nay anh sẽ nấu cho.
– Thật không?
– Thật, chỉ cần ăn xong không được chê.
– U kê, em biết trình nấu ăn của anh rồi…
– Sở trường của anh là món cơm gạo và trứng luộc nhá, hihi…
Hai đứa cùng nhau loanh quanh trong bếp, như 1 đôi vợ chồng trẻ mới cưới, không khí thật ấm cúng. Nói là nấu chứ thực ra tôi chỉ cắm cơm, nhặt rau, rửa thịt thôi chứ em là người nấu chính, em không cho tôi nấu, chắc sợ tôi nấu dở quá không ăn nổi. Em đứng nấu bếp, tôi đứng sau vòng tay ôm em, tôi thì thầm:
– Hôm nay đi chơi vui không em?
– Em vui lắm, cám ơn anh.
– Ơn gì, anh cảm ơn em thì có.
– Sao lại cảm ơn em?
– Vì em đã vui đã cười, xinh hơn.
– Hứ… chỉ được cái giỏi nịnh…
Bữa cơm chỉ có 2 người nhưng thật vui, em kể là bố em mới đầu không cho đi thi nữa đâu, bắt ở nhà luôn, em thủ thỉ nhờ mẹ nói với bố mãi bố mới đồng ý, với cả mẹ em cũng khỏe hơn nên 2 ông bà ở nhà tự lo được. Bố em rất thương chiều con gái nhưng nhiều lúc cũng rất gia trưởng.
Việc gì đến rồi cũng đến, sau những ngày xa cách, giờ lại được ở bên nhau giữa tiết trời se se lạnh, trong một căn phòng ấm cũng riêng biệt như thế này, cảm xúc em và tôi trào dâng mãnh liệt, em ngồi trên đùi tôi chúng tôi hôn nhau trên ghế, nụ hôn cuồng nhiệt và cháy bỏng, kéo dài như hàng thế kỷ, ngọt ngào như sắp tan chảy vào nhau cho thỏa những ngày mong nhớ.
Hai đứa cứ thế cởi từng chiếc cúc áo cho nhau, trước mặt tôi là đôi ngực em phập phồng khiêu gợi, tôi úp mặt vào ngực em, liếm láp cái đầu ti nhỏ xinh đang săn lên, một tay xoa bên kia nhè nhẹ, em ngửa mặt lên rên khe khẽ, đổi tư thế tôi cho em nằm ngửa ra ghế, chậm chậm cởi nốt những mảnh vải trên cơ thể em, quỳ dưới đất tôi liếm từ trên liếm xuống, em oằn người sung sướng khi tôi lách cái lưỡi vào khe bướm em, dâm thủy lại trào ra, cái đầu lưỡi tôi như con rắn điên cuồng, cứ thụt ra thụt vào đi lên đi xuống khắp trong em, hai tay em giữ chặt lấy đầu tôi, em rướn mạnh cái mông lên, miệng rên rỉ liên hồi:
– Ôi… iii… em… sướng… ah… ahh…
Tôi đứng dậy rồi kéo tay em lên, em ôm cổ hôn vào ngực tôi, hai tay vòng xuống xiết chặt đôi bờ vai, em liếm từng bên ti làm tôi rởn hết da gà, xoay người em lại rồi ôm em từ phía sau, cúi xuống liếm 1 vòng lên tai xuống cổ, tôi hôn xuống khoảng lưng trắng ngần, hôn xuống cái eo thon mịn màng quyến rũ, ngón tay ướt nhẹp của tôi ngoáy trong bướm em làm em không chịu nổi, em đè ngửa tôi ra ghế, tụt nốt chiếc quần trên người tôi làm thằng nhỏ bật lên 1 cái vươn cao, em vuốt ve con chim đã cứng ngắc, mắt nhìn tôi đắm đuối, tôi hiểu ý kéo tay cho em ngồi lên tôi, cảm giác ấm nóng sung sướng nhanh chóng bao trùm lấy con chim, em bám tay vào vai tôi và phi ngựa, tư thế này làm cho đầu chim tôi vào sâu tận trong em, còn em thì ngồi trên thoải mái điều chỉnh nhịp độ khiến cho cả 2 rất phấn khích và đê mê.
Để em chủ động đến mỏi chân, tôi cho em nằm ngửa người ra thành ghế, hai chân co lên ngực, còn tôi 2 chân dưới đất, hai tay chống vào thành ghế, miệng cúi xuống hôn em còn con chim tôi đút sâu lút cán, phải nói tư thế này làm cho tôi và em sung sướng điên cuồng, miệng em không ngừng rên la ư ử, trong em thì co bóp, nước nhờn chảy ra ghế rớt cả xuống sàn, chúng tôi đê mê trong hoan lạc, những giấy phút thăng hoa tuyệt vời của tình yêu. Cảm giác không thể chịu được nữa, tôi thì thào bên em:
– Anh… cho vào nhớ…
Gương mặt của em đang ửng đỏ, đôi môi thắm lên như đánh son, đôi mắt đang nhắm nghiền đê mê, em gật gật đầu, hàng ngàn hàng triệu tinh binh trong tôi chỉ chờ phát súng hiệu là ào ào lao vào trong em, em quằn người lên đón nhận, một luồng điện lại chạy dọc sống lưng, cảm giác cực khoái đến tê người. Chúng tôi cứ thế nằm ôm nhau để tận hưởng những phút giây sung sướng, trời càng về khuya càng lạnh, nhưng trong này đang có 2 cơ thể rực nóng đam mê, tan chay vào nhau hạnh phúc.
‘ Ngày ấy em như hoa sen mang nhiều giáng hiền những khi chiều lên.
Ngày ấy em như sương trong nép bên bông hồng, mượt bên cánh nhung.
Ngày ấy em như cung tơ, cho đời thẫn thờ, cho tôi dệt mơ.
Đường khuya tay đan ngón tay ước cho đời ước mơ dài…
…
Ngày ấy yêu em say mê tôi nào nghĩ gì, đến câu từ ly.
Tình ái không xanh như mơ, đến chung hơi thở, rồi trôi rất xa… ‘