Phần 20
Thời tiết trên công trường khá là khắc nghiệt, mùa hè thì nắng cháy da, mới chớm đông mà gió mùa đông bắc đã thổi vù vù, cái lạnh ào tới lúc nào không hay biết. Toàn bộ kỹ sư của BQLDA được bố trí ở trong dãy lán trại tập thể khá khang trang, tách biệt với khu công nhân, hàng ngày chúng tôi sinh hoạt chung, đến bữa xuống bếp ăn có người nấu riêng.
Tôi ở cùng phòng với anh Sơn người BN, anh học Kiến Trúc ra trường trước tôi mấy năm, anh S tính cũng khá thoải mái, 2 anh em nói chuyện cũng hợp nhau. Mùa đông trên này lạnh thật, hôm trước về tôi đã mang áo rét nên cũng đỡ nhiều, chỉ đi mua cái chăn nữa là xong. Cuối tuần tôi không về, hôm nay mấy anh em làm bữa thịt chó liên hoan, cơm rượu no say mấy ông kia xuống lán ngồi đánh chắn, tôi cứ rượu vào lại thấy nhớ em nên tôi thoái thác lủi ra ngoài gọi điện cho em.
– Em ah, anh đây.
– Vâng, anh ăn cơm chưa?
– Trên anh hôm nay có liên hoan cuối tuần.
– Anh uống rượu ah? Có uống nhiều không?
– Không, nhưng nhớ em nhiều lắm.
– Vâng, em biết rồi, em cũng nhớ anh lắm, anh đang ở đâu đấy?
– Anh đang nhớ em…
– Anh vào phòng nằm đi, đừng đi ra ngoài gió nhé.
– Anh đứng ngoài nói chuyện với em cho thoải mái.
– Biết ngay mà, anh vào nằm đi, tí nói chuyện sau.
Em biết tôi kiểu gì cũng uống nhiệt tình nên sợ tôi ra ngoài đứng bị gió nên cứ bắt vào phòng nằm, tôi vào lên giường trùm chăn ấm nằm nhớ về em rồi ngủ quên luôn, được 1 lúc thì có chuông điện thoại em gọi lên, tôi tỉnh giấc nhưng vẫn nằm trùm chăn kín cho đỡ lạnh.
– Anh ơi.
– Ơi, anh đây.
– Anh đã có bị đau đầu không?
– Anh không, hết đau rồi.
– Trên đấy lạnh lắm phải không anh?
– Lạnh lắm em à, vì không có em ở bên mà.
– Anh có mang áo ấm chưa? Có chăn ấm chưa?
Tôi định trêu em 1 tí:
– Anh có mang 1 cái áo thôi, chăn thì mỏng nên nằm lạnh lắm…
– Hu… hu… em nhớ anh, em thương anh lắm.
Không ngờ em khóc thật, khóc hu hu trong điện thoại, tôi phải trấn tĩnh ngay.
– Thôi đừng khóc nữa em, anh đùa mà, anh có chăn ấm rồi, anh là cán bộ nên phòng ấm chăn ấm lắm, em yên tâm, đang nằm trùm chăn nói chuyện với em đây, không lạnh tí nào hết…
– Vâng, em tưởng anh bị lạnh, thương anh lắm ý.
– Nói chuyện với em anh thấy ấm áp hơn nhiều nhưng mà…
– Nhưng sao anh?
– Nhưng lại càng nhớ em hơn.
– Ghét thế… hôm nào lại về với em nhé…
Nói chuyện với em xong tôi thấy ấm áp vô cùng, người yêu bé nhỏ của tôi vẫn luôn mong ngóng tôi về. Trong kế hoạch của tôi thì tôi chỉ đi làm xa 1 thời gian tích lũy kinh nghiệm thôi, rồi tôi sẽ về Hà Nội.
‘Rồi một ngày trời không biếc xanh.
Rồi một ngày hàng cây vắng tanh.
Và cơn gió mang mùa đông tới.
Cuốn bay theo đám lá vàng rơi… ‘