Phần 19
Năm học cuối đại học của tôi diễn ra khá nhanh, bởi tôi nhận đồ án rồi quay cuồng chuẩn bị bảo vệ, nhưng hai đứa vẫn dành thời gian cho nhau, em ít sang nhà tôi hơn, chủ yếu tôi qua đón em rồi đi ăn uống sau đó lại vào khoa Pháp. Từ ngày chị em đi lấy chồng, em hay về quê, mẹ em sau vụ đó có vẻ mệt mỏi hơn, chuẩn bị về hưu rồi, còn bố em thì thấy em bảo khó tính hơn ngày trước.
Giữa năm tôi ra trường, kết thúc 5 năm học đại học, em cũng học hết năm thứ 3, vậy là tôi và em đã quen và yêu nhau được 3 năm, có rất nhiều kỉ niệm buồn thì ít mà vui vẻ hạnh phúc thì nhiều lắm. Nghỉ có 2 tuần tôi đi làm luôn, có người quen nên tôi được giới thiệu vào làm ở ban quản lý dự án của tổng công ty xây dựng cũng khá lớn, công trình tại TN.
Tôi lên công trình mang theo bao háo hức, khát vọng tuổi trẻ, lại là công trình khá lớn với 1 thằng kỹ sư mới ra trường nên tôi hăng say lắm, công việc lại nhiều nên bù đầu luôn. Sáng sớm đã dậy chuẩn bị ăn sáng rồi vào công trình, loanh quanh trong cả khu liên hợp rộng lớn đến trưa lại về ăn cơm, chiều 1h30 lại vào đến 5h về tôi đi đá bóng sau đó về tắm rửa cơm nước.
Thời đó điện thoại di động cũng bắt đầu phổ biến nên tôi cũng sắm 1 con samsung để phục vụ công việc, tối nào tôi cũng gọi cho em qua số điện thoại dưới tạp hóa tầng 1, đến nỗi chị chủ nghe giọng tôi quen, cứ thấy tôi alo là chị đã bảo:
– Gặp Ngọc 306 hả, đợi tí nhá.
Đến nỗi bà này còn nhớ cả giờ giấc liên lạc của tôi, hôm nào lệch là bà hỏi ngay. Tôi ở trên này ngày thì không sao chứ tối đêm về tôi nhớ em vô cùng, không gọi cho em để được nghe giọng em là tôi thấy cồn cào không thể chịu được. Đúng 1 tháng tôi mới về lần đầu tiên, hôm đó là tối thứ 6, tôi gọi cho em bảo:
– Mai em có về quê không?
– Em không anh ạ.
– Anh có 1 món quà bất ngờ cho em.
– Quà gì anh?
– Mai anh về Hà Nội với em nhé.
Em bất ngờ lắm, giọng em vui lên trông thấy:
– Thật không anh?
– Thật mà, anh nhớ em lắm rồi.
– Em cũng nhớ anh lắm…
Cả đêm tôi thao thức không ngủ được mấy vì nhớ em, tôi chỉ mong trời nhanh sáng để mai tôi được về bên em thôi, không biết em có thao thức vì tôi không?
Trưa hôm sau xong việc cái tôi ra bến xe về Hà Nội ngay, sao cái xe hôm nay chạy như bò trên đường thế, sốt hết cả ruột, nghĩ đến cảnh em đang đứng chờ tôi, ánh mắt em vui sướng khi thấy tôi mà sao trong lòng dâng lên 1 niềm vui khó tả…
“Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ, tôi vội vã trở về…”
Tôi đứng từ xa rồi gọi cho em vào số cố định dưới tạp hóa, thấy chị chủ chạy ra sân gào lên:
– Ngọc 306 có điện, xuống ngay nhớ.
Thấy em chạy ào ào xuống, dáng em tất bật và vội vàng nhìn thương quá đỗi, tôi định không trêu em nữa.
– A lô anh ah.
– Ừ, anh đây.
– Anh về chưa, sao lại gọi cho em?
– Anh bận không về được rồi, gọi để em khỏi mong.
– Anh bận ah, chán thế… em nhớ anh lắm.
– Nhớ nhiều không?
– Nhiều lắm, không chịu được đâu.
– Thế thì anh lại phải về thôi, anh đang đứng gốc cây si này.
Em nhìn ra phía gôc cây si, thấy tôi em reo lên vui sướng, chạy ào ra chỗ tôi đứng.
– Anh đứng yên em xem nào, anh gầy và đen đi nhiều quá, nhưng trông rắn rỏi anh ah, trên đấy khổ lắm không anh?
– Bình thường mà, tí anh kể cho.
Tôi lên phòng ngồi chơi đợi em thay quần áo tí nữa đi ăn cơm với tôi, trước khi lên tôi có mua túi bỏng ngô to làm quà cho cả phòng, các em thấy tôi về ríu rít hỏi thăm:
– Anh T gầy, đen quá…
– Nhưng trông phong trần hơn anh ạ…
– Đi làm thích không anh?
– Chắc anh nhớ cái N lắm nhỉ…
– Anh đi làm thế nào kể bọn em nghe đi…
– Ôi, bao giờ mình mới ra trường đi làm nhỉ… vân vân và vân vân…
Rất nhiều câu hỏi làm tôi không trả lời hết, với các em thì một kỹ sư trẻ làm ở một công trình lớn mà lại làm với đối tác Trung Quốc như tôi kể là cái gì đó ghê gớm lắm, các em có vẻ rất ngưỡng mộ tôi và đôi chút ghen tị với N, bởi đã gần 4 năm rồi, tôi ra trường đi làm mà tình cảm chúng tôi vẫn sâu đậm, không chút nhạt phai cho dù có phải xa nhau.
Tôi đưa em đi ăn cơm sau đó đi chơi lòng vòng trong trường, tôi chưa về qua nhà nên không có xe máy, tôi và em vào 1 cái quán chụp ảnh kiểu Hàn Quốc, mặt tôi thì đen vì nắng, mặt em thì trắng, lúc chụp cùng nhau như kiểu Bao công chụp ảnh cùng Tiểu Long nữ, nhưng được cái mặt ai cũng tươi tắn hạnh phúc nên tôi cho vào ví và giữ đến tận sau này khi cái ví bị hỏng thì mới thôi.
Tôi và em lại vào khoa Pháp, xa nhau mới 1 tháng mà bao nhiêu là nhung nhớ, ôm em vào lòng thủ thỉ:
– Để anh ôm em nào, anh nhớ em lắm.
– Em cũng nhớ anh và thương anh.
– Anh cứ ôm em từ giờ đến sáng cũng không hết nhớ đâu.
Em lại siết chặt vòng tay hơn, như sợ tôi đi mất.
– Mới được 1 tháng, sau này anh đi công trường xa cả năm thì sao?
– Anh sẽ trốn về với em.
– Anh nhớ nhé.
– Ừ.
Hai tay em cởi cúc áo tôi ra rồi áp mặt vào ngực tôi, hơi thở em ấm nóng, hương tóc em ngọt ngào, tôi ôm em vào lòng rồi 2 đứa như chìm vào giấc ngủ, hương hoa sữa đầu mùa thoang thoảng đâu đây, ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
…
Tôi gọi thằng em qua đón về nhà ngủ, sáng hôm sau tôi lấy xe máy qua sớm đón em rồi 2 đứa đi chơi. Hà Nội chớm thu thật đẹp, không gian dường như thay áo mới, những ngày nắng nhọc trên công trường tôi tạm bỏ lại sau lưng, về với nắng vàng nhẹ nhàng trên các con phố, hương hoa sữa dịu dàng. Tôi đưa em một vòng qua hồ Gươm, màn sương mờ trên mặt hồ vẫn còn sót lại, những màu sắc rực rỡ của cây cơm nguội, cây lộc vừng đỏ rực một góc trời, tôi lại đưa em qua hồ Tây, ngồi ghế đá để đón gió mặt hồ thổi lên mát lạnh, hàng phượng vĩ trên đường Thanh Niên bắt đầu vào mùa trút lá, gió về rụng đầy mái tóc em, tôi đưa em về Vườn Hồng lăng Bác, để em tìm những nhánh hoa bằng lăng còn sót lại, để ngồi bên nhau hít thở mùi hương của loài hoa mang biểu tượng tình yêu. Tôi muốn cùng em đi chơi khắp nơi, để được thấy nụ cười em rạng ngời trong nắng, để góp nhặt thật đầy những hương vị nơi đây, chiều lại phải xa rồi, tôi về trên kia hằng đêm sẽ mang ra gặm nhấm…
‘Ta mơ thấy em, ở nơi kia xa lắm.
Một Hà Nội ngây ngất nắng, một Hà Nội run run heo may… ‘