Phần 15
Năm đầu tiên đi học xa nhà nên em nghỉ hè cũng lâu, mới lại đây cũng là năm đầu nên em không phải xuống sớm để đi học, tôi thì đã kết thúc năm thứ 3 chuẩn bị vào năm thứ 4 nên tôi xuống Hà Nội sớm hơn. Có một thay đổi quan trọng trong năm nay đó là thằng em trai tôi vào lớp 10, bố mẹ tôi quyết định cho nó xuống học trường LTV nên đã nhờ người quen tìm mua được một căn nhà tập thể ở khu Nghĩa Tân, hai anh em tôi sẽ ở cùng nhau, thằng em tôi đi học bằng xe đạp, tôi thì được ông bà già cho mang con xe Dream lùn xuống để đi lại, tôi tuy có hơi xa trường một chút nhưng không sao, quan trọng là gần trường thằng em tôi.
Tôi xuống sớm, chuẩn bị mọi thứ, thằng em tôi hồ sơ xong hết rồi chuẩn bị học nó mới xuống. Ở một mình mãi cũng chán, lấy xe lượn đi chơi linh tinh nhiều cũng mỏi, qua trường em thì em vẫn chưa xuống, thấy nhớ em điên cuồng, tôi với em chủ yếu vẫn liên lạc với nhau bằng điện thoại cố định. Những lần gọi cho em tôi và em nói chuyện lâu lắm, đủ thứ chuyện trên đời, nhớ thương thì dào dạt.
Sắp đến sinh nhật em mà em nói tuần sau mới xuống cơ, chả lẽ lại chúc mừng sau, không ổn. Tôi quyết định liều sẽ lên nhà em một chuyến cho em bất ngờ, qua những lần nói chuyện em kể về quê em, địa điểm rồi bến tàu bến sông, về bố mẹ em, về chị gái em thì tôi cũng sâu chuỗi được 1 số thông tin nhất định, tính tôi vốn hay suy luận và cũng có chút tư duy lô gich nên kiểu gì tôi cũng tìm ra được nhà em.
Ra ga Hà Nội gửi xe máy, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất Hà Nội – LC, hôm trước đã phóng xe đi 1 vòng tôi mua 1 cái áo phông màu xanh da trời gói hộp cẩn thận (tôi thấy em mặc áo phông đẹp), 19 bông hoa hồng cũng gói giấy báo gọn gàng, hành trang chỉ có thế là lên đường.
Thực ra cung đường này tôi đã đi lên LC nhà thằng bạn đại học chơi rồi nên cũng không bỡ ngỡ, có điều chỉ cần đến YB là đến quê em rồi. Gần trưa thì đến ga X, tôi xuống tàu ra bến đò để đi đò sang sông, trên đò tôi tranh thủ hỏi thăm người dân ở đây một chút, lúc lên bờ cũng chẳng thấy xe ôm nào đến mời gọi như ở Hà Nội đâu, tôi phải tự đi tìm.
Vai khoác ba lô, tay cầm bó hoa trông tôi cứ như trong bài hát “Nhánh lan rừng” ý nhỉ, tôi hát chế “Về thăm nhà em, náo lức lòng anh, ba lô trên vai, trên tay bó hoa hồng…”, tôi gặp 1 chú xe ôm.
– Chú ơi cho cháu hỏi?
– Ừ, tìm nhà ai hả cháu?
– Chú có biết nhà em N học NN dưới Hà Nội, bố là V làm công an huyện, mẹ làm giáo viên cấp 3 không ah?
– À, nhà đấy chú biết, ở ngay xã bên này.
– Có xa không chú.
– Cũng gần thôi, có đi không chú chở?
Tôi nhảy phắt lên con xe cúp của ông chú này:
– Đi luôn chú.
Ngồi trên con cúp vi vu trên đường đê, gió từ sông thổi vào mát rượi, quê hương em thật là đẹp:
‘… Đẹp vô cùng tổ quốc ta ơi.
Rừng cọ đồi chè đồng xanh ngào ngạt.
Nắng chói sông Lô, hò ô tiếng hát… ‘
Dọc theo con đường đê nắng chói, một bên là những bãi ngô xanh ngút ngàn bám quanh con sông Lô uốn lượn, một bên là những rừng cọ thấp thoáng phía xa xa. Chú xe ôm kể cho tôi nghe thêm về gia đình em, bố em là công an huyện, khá là gia trưởng, mẹ em thì hiền, dạy ở trường cấp 3, cả 2 ông bà đều chưa về hưu. Nhà em chỉ có 2 chị em gái, đều học giỏi, chị gái em học CĐSP ở tỉnh vừa ra trường hình như sắp dạy học ở huyện. Gia đình gia giáo có tiếng ở xã này.
Xe rẽ vào một con đường nhỏ sỏi son, đỗ xịch trước cổng một ngôi nhà ngói đỏ 3 gian, chú xe ôm bảo:
– Nhà ông V đấy.
– Đây hả chú.
– Uh.
– Chú ơi hết bao nhiêu tiền.
– Chú xin 3 chục.
– Vâng, à thế tí cháu muốn ra bến đò làm thế nào hả chú?
– Nếu không có người nhà đưa ra thì gọi điện thoại ra bến đò số này, chú vào đón.
Nói rồi đưa cho tôi 1 số đt cố định.
Tôi đứng ngoài quan sát, cổng đóng cài then bên trong, định mở ra tự vào nhưng thôi, nhỡ đâu bố em tưởng trộm vác súng ra bắn thì tòe mỏ, công an mà, hoặc nhà có chó nó phi ra đớp cho 1 cái vào chim thì còn làm ăn cái nước mẹ gì. Nghĩ rồi tôi đứng ngoài gọi:
– Ngọc ơi.
Không thấy ai thưa, giờ chắc khoảng hơn 1h chứ mấy, không biết em đang ngủ trưa hay đang tắm nhỉ? Mà nhà không có ai ở nhà à? Tôi lại gọi to hơn:
– Ngọc ơi… iiii.
– Dạ. Ai đấy ah.
Tiếng em yêu đây rồi, anh yêu đây mà em không nhận ra ah, tôi nhủ thầm.
Em chạy ra, nhìn thấy tôi em bất ngờ quá đứng chôn chân luôn không nói lên lời, tôi ở ngoài vai khoác ba lô tay cầm hoa cười như mùa thu tỏa nắng.
– Định bắt anh đứng ngoài nắng không cho vào à. – Tôi hỏi.
Em mở cổng nhìn tôi rồi nghẹn ngào:
– Em bất ngờ quá, lên mà không gọi cho người ta 1 tiếng.
– Muốn làm em bất ngờ mà.
– Sao anh tìm được nhà em?
– Thế mới là anh chứ.
Em cài cổng rồi ôm tay tôi đi vào nhà, tôi ghé tai em thì thầm:
– Anh nhớ em lắm.
Quay sang em hôn tôi chụt 1 cái lên má rồi nói:
– Em cũng nhớ anh lắm ý.
Đáng yêu quá cơ, nhưng phải cảnh giác, tôi hỏi em:
– Có ai ở nhà không em?
– Bố em đi làm, chị em đi với mẹ lên trường chiều mới về.
Từ ngoài cổng nhà em phải đi 1 đoạn đường gạch 2 bên là hai hàng dâm bụt xanh mướt mới vào đến cái sân rộng, từ sân lên ba bậc thềm là ngôi nhà ngói rộng, đi thẳng phía trong là khu bếp rồi khu vệ sinh. Nhà cửa gọn gàng ngăn nắp lắm.
– Anh vào nhà ngồi nghỉ cho đỡ mệt.
– Anh ngồi ngoài thềm cho mát em ah.
– Vâng.
Em mang cốc nước mát cho tôi uống rồi ra ngồi cạnh bên tôi, ngả đầu vào vai tôi rồi vòng tay qua em ôm tôi. Gió từ ngoài sông thổi vào thật trong mát, không khí thật là dễ chịu. Mái tóc em bay bay, dường như em mới gội đầu, mùi bồ kết thơm lừng giản dị mà quyến rũ. Ngồi bên em, tôi thấy cuộc sống thật nhẹ nhàng, bỏ hết những xô bồ tấp nập nơi thị thành, nơi đây bên em thật bình yên.
– Em à.
– Dạ.
– Hôm nay sinh nhật em, chúc em yêu của anh luôn xinh đẹp và hạnh phúc.
Đôi mắt em ánh lên vẻ rạng ngời, nụ cười em làm cho tôi thấy trong lòng vui sướng biết bao.
– Anh tặng em gì đấy?
– Em mở ra thì biết.
– Em mở luôn nhé.
– Ừ.
Em bóc quà, chiếc áo tôi tặng em rất thích vì tôi biết em yêu màu xanh da trời này mà. Em lại hôn tôi cái chụt rồi bảo:
– Anh ngồi đây nhé, em đi cắm hoa rồi thử áo cho anh xem.
Em bước vào trong nhà, tôi cũng đứng dậy theo sau…
Nhà em rộng rãi thoáng mát, gian giữa kê bộ bàn ghế gỗ và tủ thờ, gian bên phải có 1 cái giường và 2 cái giá sách to, bên trái có cửa đi vào buồng. Em vào lấy cái lọ hoa rồi quay ra ngoài bể để cắm hoa, tôi hỏi:
– Em không thử áo ah?
– Cắm hoa xong em thử anh ah.
Sao mà sốt ruột quá, xem em yêu mặc áo mình mua có đẹp không nào. Cắm hoa xong em mang vào nhà lúc đi qua chỗ tôi đang ngồi còn nói:
– Anh mua hoa đẹp thế.
Hì, tôi sướng nổ cả mũi, mua bừa ý mà. Em đi vào buồng thay áo, sao mà lâu thế, mãi mới thấy gọi:
– Anh ơi, vào đây em bảo.
Tôi vào thấy em đang đứng mặc áo phông quần đùi, cái cặp mông cứ tròn lẳn, đùi trắng nõn nhìn mà thèm, tôi khen:
– Đẹp quá, cái này đúng là dành cho em đấy.
– Thật không anh?
– Thật mà (tôi thấy mông với đùi em đẹp thật)
– Em thích lắm, cảm ơn anh yêu.
– Hì hì. – Tôi cười. Thấy em vui là tôi vui mà.
– Thôi em cởi ra đây.
– Đang đẹp cởi làm gì?
– Phải giặt đã chứ anh.
– Để anh cởi cho.
Tôi lại gần ôm em từ phía sau, hai đứa đứng soi gương rồi cười ríu rít. Từ phía sau tôi kéo áo em ra khỏi đầu, trước mắt tôi bây giờ lại là cái khuy áo lót và tấm lưng trần của em, tôi cởi luôn cái áo lót rồi vòng tay ra xoa xoa đầu ti em, em quay ngoắt lại túm tai tai tôi đe dọa:
– Bố em mà về thì chết đấy.
– Ừh nhỉ, bố em công an mà, anh sợ lắm.
– Hí hí, dọa thế mà đã sợ, bố mẹ em chiều mới về cơ.
Tôi chỉ chờ có thế, đẩy em đứng lùi sát tường, tôi úp mặt vào ngực em, hôn lấy hôn để hai bên vú, tay không ngừng nắn bóp, bao nhiêu ngày nhớ nhung mong mỏi, giờ lại được hít vào lồng ngực mình hơi thở của em, mùi hương dịu dàng quen thuộc, có cả mùi cây cỏ đồng quê theo gió từ sông thổi vào mát rượi. Tôi biết lúc vào em đã cài cổng chặt lắm, có ai vào sẽ kêu lạch cạch biết ngay, người lạ thì chắc chắn sẽ phải gọi cửa.
Xoay người em quay vào tường, tôi hôn em từ phía sau giống như cảnh sát khám tội phạm, tôi hôn lên cổ lên gáy đoạn sau tai em, lần nào hôn vào chỗ này em cũng rùng mình, rồi tôi liếm khắp lưng, tay vẫn không ngừng vân vê đầu ti.
Rồi tôi cúi xuống tụt luôn cái quần đùi lẫn cái quần lót của em ra, em bây giờ đang trần truồng trước mặt tôi, ngay trong nhà em, em đứng úp mặt vào tường, cặp mông tròn căng trắng muốt cứ cong lên khiêu khích, tôi nhanh chóng cởi hết quần áo, áp sát con chim nóng hổi vào mông đít em, cái tay vòng ra trước tôi vuốt ngón tay một đường từ lỗ đít em lên đến rốn, ngón tay tôi ướt nhẹp.
Khẽ đưa ánh mắt sang phía cái gương trong nhà, một cảnh tượng vô cùng kích thích hiện ra trước mắt, tôi và em đang trần truồng ôm lấy nhau, em áp sát tường lim dim hưởng thụ, tôi áp sát em từ phía sau, con chim cứ thúc vào lưng, vào đít em.
Em quay lại ôm cổ rồi bú liếm ngực tôi, tay hết xoa ngực rồi lại bấu lưng, em muốn ngực tôi cọ sát vào ngực em, một tay em đã mân mê thằng nhỏ, mắt tôi liếc vào gương mà thấy nứng vô cùng. Tôi vuốt ve 1 hồi cho nước nhờn em ra ướt đẫm, chảy cả xuống sàn, tôi để em chống tay vào tường rồi nhét con chim vào theo kiểu doggy, hai tay giữ 2 bên hông em, tôi nhấp ra nhấp vào liên tục, nước nhờn em vẫn chảy, bướm em bóp chặt lấy chim tôi.
Đá mắt sang trái là cái gương với hình ảnh đang giao hoan với tư thế đầy khoái cảm, đá mắt sang bên phải tôi bắt gặp bức ảnh 2 chị em em đang treo trên tường, ánh mắt chị em như đang chăm chú theo dõi tôi và em làm tình. Tôi phấn khích tột độ, bao nhiêu ham muốn tích tụ lâu ngày chỉ chờ đến lúc này tuôn ra xối xả, tôi dập mạnh và nhanh, tiếng thịt va vào nhau phầm phập, trong bướm em thì nhóp nhoét, con chim cương cứng của tôi ấn thật sâu nút cán, chạm vào tận cùng trong em, em rên lên sung sướng:
– A… a… anh ơi… em ra mất…
Tôi ngửa mặt lên rên rỉ rồi kêu lên một tiếng sung sướng tột cùng, rút chim ra, con chim giật liên hồi bắn đầy tinh trùng lên lưng em, chảy cả xuống khe đít em. Em sung sướng quay lại ôm tôi, áp mặt vào ngực tôi mả vẻ mặt vẫn còn nguyên nét đê mê.
Chơi ở đó đến gần 4h thì tôi chuẩn bị về, em cứ lưu luyến không muốn cho tôi về, hay là em muốn giữ tôi lại làm cái nữa, tôi đoán thế thôi chứ cố ở lại tí nữa ra nhỡ giờ tàu thì tối chỉ có nước mò lên rừng cọ hoặc ra bãi ngô mà ngủ.
Tôi gọi xe ôm vào đón, 4 rưỡi là bố mẹ em với chị gái về rồi, lần này tôi cũng chưa muốn ra mắt vội, vì em mới học được 1 năm, em còn bé quá mà. Chờ xe đến mà em bịn rịn thấy thương, tôi về chắc là em nhớ lắm, nhớ cả thằng nhỏ của tôi nữa…
Tôi lại vi vu trên đường đê, nắng chiều chiếu xiên vào mặt, gió từ sông thổi về mát quá, quê em thật đẹp, thật thanh bình, tôi cứ ấn tượng mãi cái lần đầu tiên về quê ấy. Đò đã sang sông, tôi đứng bên này nhìn về bên ấy, nơi kia có lẽ em cũng đang ngóng trông tôi, lòng lại thấy thương em vô hạn, người yêu bé bỏng.
‘Nắng đổ triền sông, con bướm vàng.
Ai về mang nỗi nhớ sang ngang’
…