Phần 103
Dạo này mình bắt đầu cảm nhận thấy có những biến đổi trong cơ thể. Mình hay bị mệt hơn, đôi lúc khó thở, và mình đã bị giảm cân nhanh chóng… Có điều gì đó không bình thường trong cơ thể mình, và mình đã quyết định giấu anh để đi khám bác sĩ, mình không muốn cho anh biết…
Sáng thứ 7, mình xin nghỉ làm để đi khám, nếu không sao thì càng tốt… vì mình lo biết đâu lỡ dính bầu. Sau khi bác sĩ khám lâm sàng xong thì cho mình đi lấy máu xét nghiệm các loại. Bác sĩ nói chưa chắc đã phải có bầu đâu.
Ngồi trong phòng chờ mà mình cứ nghĩ linh tinh, nếu có bầu thật thì sao nhỉ? Mình sẽ nói với anh, chắc là anh vui lắm… Mình tự cười một mình khi nghĩ đến em bé…
Đến trưa thì có kết quả, bác sĩ gọi mình vào phòng. Mình thấy hồi hộp căng thẳng quá.
– Kết quả của cháu thế nào ạ? – Mình hỏi bác sĩ.
– Cháu không có thai… nhưng cháu bị mắc một chứng bệnh.
– Là bệnh gì ạ?
– Cháu bị Bazơdô, một chứng bệnh liên quan đến nội tiết.
Nghe bác sĩ nói vậy mình lo lắng nhiều lắm.
– Bệnh đó thế nào thưa bác sĩ.
– Đó là bệnh chức năng tuyến giáp, gần một dạng như biếu cổ vậy, khi bị bệnh này cháu hay cảm thấy mệt mỏi, nhanh đói, hay hồi hộp đúng không?
– Dạ.
– Cháu yên tâm, đây là bệnh khá thường gặp ở phụ nữ Việt nam, không đáng ngại lắm đâu. Thế cháu đã có gia đình chưa, hay là có bạn trai chưa.
– Dạ rồi…
– Về bệnh tình của cháu, cháu lên đến bệnh viện tuyến trên khám lại và điều trị ở đó, TP HCM, sau khoảng 2 năm uống thuốc liên tục thì có khả năng sẽ khỏi.
– Có khỏi được không ạ?
– Có khả năng, đến 90%… Nhưng trong quá trình uống thuốc thì không được có thai, vì sẽ ảnh hưởng đến thai nhi…
Lời bác sĩ nói, mình thật mơ hồ và hoang mang, nhưng may quá đợt rồi không có thai. Mình có nên nói chuyện này với anh không nhỉ? Không… mình sẽ không nói với anh đâu. Anh đã vì mình quá nhiều rồi…
Hôm nay mình cũng không còn tâm trí đâu mà gặp anh nữa, mình lo lắng lắm…
Tối đáng lẽ gặp anh nhưng mình lại hoãn, bây giờ ngồi ở nhà nhớ anh quá, biết làm sao bây giờ. Ước gì có anh ở đây, mình sẽ dựa đầu vào vai anh, rồi tất cả ưu phiền sẽ tan biến hết, mình chỉ cần có thế… Thôi, đi ra ngoài một chút vậy, đi đến nơi mà ở đó có hình bóng anh, mình đang phải suy nghĩ phân vân quá…
Anh, hôm nay em gặp anh đi trên phố, với một người không phải là em, mà sao em thấy giống mình quá vậy. Nhìn thái độ của người ấy với anh, nhìn ánh mắt của người ấy nhìn anh, em biết cô ấy yêu anh. Và anh nữa…
…
Nếu chẳng phải em thực sự nhìn thấy.
Thì anh sẽ dối em đến bao giờ?
Nếu chẳng phải em thực sự nghe thấy.
Lời yêu thương anh từng trao những ai?
Đối với riêng em anh là hạnh phúc.
Vậy trong anh thì ai là hạnh phúc?
Nếu đã bên nhau không còn cảm giác.
Vậy tại sao không thể nói với em?
…
Anh ơi, anh có biết em đau thế nào không? Con tim em như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào đau nhói. Vì em yêu anh quá mà.
Lần đầu tiên em nghi ngờ anh đấy, em đã đi theo anh, cho đến tận khi anh đưa người ấy vào khách sạn…
Chị ấy có phải là người yêu anh ở ngoài ấy không? Chị ấy có phải là người mà đôi khi khiến anh giật mình thoảng thốt. Sao anh không nói với em, anh vẫn tốt với em, vẫn yêu em là sao chứ?
Em đã trao cho anh cả trái tim mình, đã tin tưởng anh biết nhường nào.
Anh à. Em đã yêu anh, đã nợ anh rất nhiều ân tình, và mãi mãi vẫn yêu anh… Nhưng em sẽ không đi cùng anh trên các con đường nữa đâu.
Em quyết định rồi, em sẽ rời xa Đà lạt, nơi lưu giữ quá nhiều kỷ niệm trong em… ở đâu em cũng thấy hình bóng anh…
Nếu anh có quay lại, đừng tìm em nữa. Em đã mắc nợ anh quá nhiều rồi, nếu anh còn yêu em dù chỉ là một chút, em chỉ xin anh đừng tìm gặp em nữa được không anh?
Hãy coi như khoảng thời gian qua như một giấc chiêm bao ngọt ngào… anh nhé…
Chỉ mơ ước rằng có thể nắm chặt tay anh trọn vẹn yêu thương.
Chỉ mơ ước rằng có thể yên bình bên anh đoạn đường phía trước.
Có phải em đã sai khi trao anh cả trái tim mình.
Nên bây giờ với nhận những nỗi đau.
Phải che dấu dòng nước mắt là điều quá khó khăn dành cho em.
Vì em biết rằng tiếng nói sau cùng cũng chính là lời chia tay.
Giá như chưa từng yêu anh, thương anh thì phút giây này.
Tim không buồn và lòng không thấy đau.