Phần 63
Giấc ngủ chập chờn của tôi kết thúc bằng 1 hồi chuông điện thoại … chắc lại là búp bê hoặc cô thiên thần gì đây …
– Alo … phải mày là T không … ?
Giọng lạnh lùng vang lên …
– Phải … ai vậy …
– Tao nè thằng chó … không nhớ tao à …
Tôi lạnh người … giọng này … chỉ có thể là thằng Sang …
– Dis me … mày muốn gì …
– Muốn gì à … để tao coi … giờ tao muốn mày dẫn xác ra đây … nhanh …
– Con mẹ mày chứ dẫn …
– Haha … được đấy con … tao báo cho mày biết … 9 giờ … mày ra chỗ bãi biển gần khách sạn x y z … chờ tao … nếu không … thì mày coi chừng tao đấy …
– Dis mẹ thằng chó … tao đéo đi làm gì tao …
– Mày thử xem … coi tao làm gì … mày quên là ngày xưa … tao với mày … tính chơi em Linh sao hả …
– Mày nói cái đéo gì vậy … thằng chó má … mày muốn gì …
– Đấy … tao nói rồi … mày không muốn tao kể chuyện ngày xưa tao với mày tính chơi em Linh ra sao cho thằng anh em nghe … thì mày ra đây … còn không thì … đừng trách tao sao không báo trước … anh nó mà biết … thì mày đừng mơ mà đụng tới con Linh nữa … mà cũng coi chừng cái mạng mày với thằng anh nó đấy … haha … 9 giờ … nhớ đấy … hahahaha …
Tôi gục xuống …
– Anh hai … – tiếng con mèo ngoài cửa …
– Sao em …
– Xuống ăn cơm …
– Ừh … anh ..xuống liền … .. .
Nó vẫn đứng đó … nhìn tôi …
– Sao … xuống đi rồi anh xuống …
Nhìn mặt nó hình như có điều gì đó muốn nói … nhưng nó quay đi … .
…
Bữa cơm gia đình … thân thuộc gần gũi là vậy … nhưng cả tháng trời nay … chưa ngày nào tôi được ăn một bữa trọn vẹn … hết chuyện thi cử rồi tình cảm … giờ thì … những kẻ trở về từ quá khứ … mang đến những nỗi đau cho cả thể xác và tinh thần … nhưng tôi vẫn cười … vì cuộc đời này đã cho tôi rất nhiều … tôi không oán hận trách cứ ông trời điều gì nữa … đến giờ thì tôi rất mãn nguyện với những gì đã có … tâm hồn tôi vẫn nhẹ nhàng như ngọn gió đêm hè … dù cho chỉ còn 3 tiếng nữa …
Mẹ cũng cười từ đầu bữa đến cuối … chắc mẹ biết tôi làm bài tốt … nhưng đằng sau nụ cười ấy … tôi trông thấy nỗi muộn phiền của một người phụ nữ … sắp phải tiễn biệt đứa con trai của mình đến miền đất xa lạ … 18 năm qua … không lúc nào … người mẹ ấy thôi chăm lo nghĩ ngợi bảo vệ chở che cho đứa con yêu … và giờ đây … sau biết bao những vui buồn mà hai mẹ con đã trải qua … thì thời khắc chia ly cũng sắp đến …
Con mèo hôm nay thật lạ … chỉ ậm ừ … ăn qua loa rồi ra ngoài vườn … không biết nó buồn chuyện gì …
Đã 7 giờ kém … còn hơn 2 tiếng nữa … tôi phải đi … trong góc phòng … tôi không chọn linkin park nữa … quá kích thích sẽ chỉ làm tôi quên đi thực tại..một cơ thể mệt mỏi đầy thương tích … một tâm trí rối bời những ưu phiền … có lẽ … trong giờ phút này … giai điệu êm ái của Jay chou … sẽ làm tâm hồn sẽ nhẹ nhàng và thanh thản hơn …
…
Dắt xe ra …
Lại gần cô bé đang ngồi thơ thẩn trong vườn … tôi cười …
– Sao … ngồi đây muỗi cắn … vào đi …
– Anh đi đâu đây …
– Không đi đâu cả … đi dạo …
– Xạo … đi đâu nói mau …
Ơ … con nhỏ này … nay sao vậy …
– Đi dạo thật …
– Vậy cho em đi với … lâu rồi anh chưa chở em đi ăn kem … tối nay đi đi … đi …
– Không được … tối nay không được …
– Sao không !
– Vì..anh … anh … mắc đi với cô …
– Láo … nhìn mặt biết xạo …
– Ơ … con nhỏ này … xạo làm gì..thiệt mà …
Nó quay đi buồn bã … không biết nó đang nghĩ gì nữa … mọi bữa nó toàn đi với bạn chứ đả động gì đến tôi đâu … ôm bờ vai nhỏ nhắn của nó..tôi thì thầm …
– Thôi mà … để hôm khác đi … hôm nay anh bận thiệt … giận gì …
Nó quay lại … rờ lên cổ tôi … ấn ấn vào chỗ vết thương …
– Ái … đau anh …
– Còn đau hả …
– Ừhm …
– Em … nói … nè … đừng đánh nhau nữa nhen … đừng nghen …
Tôi giật mình nhìn nó … tại sao … nó lại nói như vậy …
– Ừhm … anh đánh nhau làm gì …
– Thì … em nói vậy … mà cũng tại bà Linh … ghét bả quá …
– Thôi … nhiều chuyện em không hiểu đâu … vào nhà đi..anh đi chút anh về anh mua đồ ăn cho … ăn gì …
– Gì cũng được … sinh tố … với bánh canh cua nhen … chút nữa đói bụng …
– Chu … tham dzữ … mập ra cho bà ế luôn
– Hiihi … trai theo tui hàng hàng mà ế …
– Tự tin thấy ớn … thôi anh đi nhen …
Tôi quay đi … nụ cười cũng dần tắt..không biết đêm nay tôi có thể về … để mua bánh canh với sinh tố cho nó không … tội nghiệp … chỉ mới đêm kia … nó còn thức trắng vì tôi … mắt nó đỏ hoe … chắc nó khóc nhiều lắm … anh xin lỗi … anh phải đi …
– Anh hai … nhớ về nhen … em mở cửa cho … nhớ nghen …
Tôi quay lại nhìn nó … tạm biệt …
Trước cổng nhà cô … giàn bông giấy vẫn yên giấc trong màn đêm tĩnh lặng như đêm nào … dù rất phân vân và đắn đo … nhưng tôi vẫn quyết định gọi điện cho cô … vì tôi muốn gặp cô lần nữa trong hình dáng nguyên vẹn trước khi mọi chuyện tồi tệ thêm …
Vừa mở cổng ra … trông thấy tôi … cô sửng sốt chạy lại …
– Trời … cái gì thế này … sao vầy T … sao vầy …
– Không sao cô … hihi … té …
– Té gì mà té hoài vậy … cái này không phải té … té phải có vết cào xướt chứ … mở nút áo ra … mở ra coi …
Kéo cổ áo tôi xuống … tay cô mò mẫm những chỗ thương tích trên người …
– Sặc … không sao mà …
– Mà tại sao bị vầy mới được … nói cô nghe nhanh …
– Đã nói là té mà …
– Không tin … đừng có nói dối cô nữa … hôm trước nói té xe cô đã thấy láo rồi … giờ còn láo nữa … nói thật đi … không thì không có cô trò gì nữa … khai nhanh
– Thì … đang đi ..đạp trúng bóng đèn nên nó nổ bắn vào người …
– Trời … sao khó tin quá … cái bóng đèn to lù lù … làm sao mà đạp trúng …
– Thôi mà … dù sao thì cũng bị rồi … giờ nói lại làm gì … cho em hun cái coi … – tôi nắm tay cô đặt lên cổ …
– Quỷ … đang trước nhà … chớ tui dzô thay đồ đã … chờ chút nhen …
– Thôi … đẹp rồi mà … thay làm gì … cho em ngắm cái coi …
– Thôi … để đi đã … mặc đồ vầy sao đi … chờ chút đi …
– Nhưng mà … giờ … không đi được … cô à..
– Ủa … sao vậy … chứ không phải qua đây … đi hả …
– Ừhm … chắc em nợ cô lần này … giờ em phải đi có việc … nếu mà không sao … thì chút nữa cho em … hun cô nhen …
– Trời … ông nói gì mà … nghe ghê vậy … đi làm chuyện gì mờ ám mà sao với không sao … đi đâu vậy …
– Hihi … đùa thôi … đi đây chút thôi … cô chờ em nghen … em …
– Thôi đi đâu nhanh đi … rồi quay lại nhen … nhưng mà đừng trễ quá … trời … mới không gặp mấy bữa mà … đưa coi cái cổ coi … gì mà băng bó tùm lum vầy … sao xui xẻo dzư không biết … hư hết cái cổ rồi …
Cầm tay cô tôi ngậm từng ngón tay yêu kiều …
– Lỡ em có chuyên gì… mà mặt mày em xấu xí hơn … cô còn yêu em không …
– Trời … nói gì ghê vậy … có chuyện gì phải không… nói cô nghe đi T … liên quan đến những cái vết này phải không … nói đi …
Có vẻ tôi đã làm cô sợ … tôi biết chỉ cần nhìn vào mắt người mình yêu … chúng ta có thể đọc được tất cả … giá mà tôi có thể cầu xin cô che chở cho tôi qua đêm này … giá mà …
– Không sao … em giỡn … thôi em đi nhen … mà cô đừng chờ làm gì … em về muộn lắm …
– Không … muộn cũng chờ … phải quay lại nhen … – cô lo lắng nhìn tôi …
– Hihi… ừhm … em đi …
Ngồi lên xe … tôi quay lại nhìn cô … ôi … khuôn mặt thiên thần ấy … hàng mi cong cong ấy … đôi môi ngọt mềm ấy … không biết ngày mai … tôi có còn bên em …
– Ngân …
– Sao T …
– Anh … yêu em … nhiều lắm … .tạm biệt …
– Nói gì vậy … T … từ đã … từ từ … T … .. T … – tiếng cô xa dần phía sau … .
Đã bao lần tôi nghĩ đến giây phút giải thoát cho những bí mật mà tôi đang cố che dấu bằng cách nói ra sự thật và chọn một trong 2 … tôi tự hứa với mình … là sẽ tìm một thời điểm thích hợp và nói ra tất cả … vì không thể lừa dối họ mãi được … thà tự thú nhận còn hơn để đến lúc họ phát hiện ra … khi đó chắc nỗi hận thù đau đớn trong họ sẽ nhân lên bội phần. Nhưng ngày này qua tháng nọ … chưa bao giờ tôi đủ can đảm để làm điều đó..chỉ nghĩ đến giây phút ngồi đối diện với 1 trong 2 người … và đâm nhát dao vào tim họ … nhìn họ khóc trong thù hận đau khổ … tôi đã thấy run bần bật … đối vơi cô … 1 lần chọn nhầm là quá đủ … một người con gái trong sáng như pha lê, xinh đẹp như thiên thần ấy … làm sao tôi có thể để em chịu thêm một nhát dao nữa …
Đối với búp bê … một cô bé ngây ngô và hồn nhiên … sau bao cạm bẫy của chốn phù du … cô bé vẫn giữ được mình … và giờ đây … khi cô đã đặt hết niềm tin yêu vào tôi … và sau tất cả những cay đắng nghiệt ngã chúng tôi đã củng nếm trải … tôi có thể phụ bạc em mà ra đi không … rồi những tháng ngày tiếp theo em sẽ sống ra sao … sẽ còn ai bên em những lúc em bị những kẻ mặt nhẵn mày trơn lôi kéo … sẽ ai lau nước mắt cho em mỗi khi em khóc … ai sẽ sẵn sàng hy sinh mạng sống cho em khi em gặp hiểm nguy …
Ngày qua ngày … tôi vẫn đi tìm câu trả lời cho câu hỏi … tôi phải rẽ sang con đường nào … và cho đến giờ … tôi vẫn chôn chân tại chỗ …
Tôi biết … đêm nay … dù tôi có đến như lời cam kết … để nạp mạng cho chúng … thì thằng chó Sang … vẫn sẽ cứ nói bí mật này ra … và khi đó … dù tôi có 10 cái miệng … thì cũng không thể chối cãi được gì … vì chính hành động của tôi trong cái đêm nghiệt ngã trên biển ấy … đã nói lên tất cả … quá khứ đã trở lại … những kẻ có tội … phải đền tội … và đêm nay … chính tôi … phải trả giá cho món nợ … chính mình đã vay … đêm nào … .. .
…
Còn khoảng hơn 1 tiếng nữa …
Đủ thời gian … cho một lời từ biệt nữa … một lời thú tội … để rồi ngày mai … khi bình minh lên … tôi biết … mình sẽ không còn phải phân vân nên đi con đường nào nữa … vì con đường trước mắt … đã bị vùi lấp sau cơn địa chấn …
…
– Alo, T hả …
– Ừhm …
– Ủa … đang ở đâu mà ồn vậy …
– Ngoài đường …
– Đi với em nào phải không … để tui bắt gặp là coi chừng nhen …
– Hihi … em nào được chứ … có 1 em đang bị đau nằm ở nhà thôi …
– Hihi … hết đau rồi … mới uống thuốc … sao … muốn rủ tui đi chơi phải không … nói thẳng ra đi … bày đặt vòng vo nữa … năn nỉ đi rồi tui đi … hihi
– Ừhm … vậy là đang nằm ở nhà hả …
– Ừhm… năn nỉ đi … van xin đi rồi tui mới chịu … hehe
– Vậy thì ở nhà luôn đi má …
– Sặc … quỷ … ghét … thái độ ông … coi chừng tui nhen … tối nay ông liều nhen … quên uống thuốc hả …
– Hehe … giỡn chút làm ghê vậy …
– Ghét … không đi nữa …
– Hihi … thôi mà … không đi thì nằm đó đi … giờ T qua … đòi nợ nhen … chịu không
– Cái gì … giờ à … nhưng mà … đang ..bị đau mà … khi nào … hết đau đã chứ … giờ sao trả được … .hay … hun thôi … nhen … được không …
– Ừhm … quên chứ … vậy … khi nào mới được đây … thèm lắm rồi nè …
– Thì … khi nào khỏe đã … mà T cũng còn … đau mà … phải không … thôi ráng chờ bình phục đã chứ …
– Ừhm … vậy T chờ … nhưng mà sợ không được quá …
– Thôi … chờ đi … mà sao không được … có con khác phải không … coi chừng tui … nãy giờ thấy nghi nghi rôi nhen … muốn gì đây …
– Mệt quá … con nào..1 con chịu không nổi rồi … hihi … ý T là … sợ chưa đến lúc đó … mà Linh đã bỏ T rồi … thì làm sao mà T đòi được nữa …
– Hihi … chừng nào trả hết mới bỏ … được chưa …
– Ừhm … nhớ đấy …
– Nhớ … nợ người ta không nhớ mà nợ mình thì đòi chằm chằm..đàn ông gì kì quá …
– Linh … T ..xin lỗi … nhiều lắm … T..nợ Linh nhiều lắm … Linh tha lỗi cho T …
– Nữa … sao ông cứ nói mấy cái này hoài vậy … đã nói là … chuyện cũ xí xóa hết mà..cứ nhắc lại làm gì cho mệt không biết …
– Ừhm … T biết … nhưng mà … T xin lỗi …
– Thôi … không nói mấy cái đó nữa … giờ đang ở đâu vậy … qua Linh đi … rồi có lỗi gì xin sau … không có ai ở nhà đâu … qua đây đi …
– Linh … T nói cái này … dù sau này … ai nói gì với Linh đi nữa … dù cho điều đó có là thật … thì … T muốn nói với Linh rằng … lúc nào T cũng yêu Linh hơn chính T … T làm gì cũng vì thương Linh … dù có lúc điều đó làm Linh buồn hay đau khổ … thấy Linh khóc T đau lắm … .
– T nói gì vậy … cái gì mà đau … sao … nghe ghê vậy … T … T.. nói cái gì Linh không hiểu …
– Nghe T nói hết đã … sau này … nếu mà T không còn được ở bên Linh nữa … Linh hãy nhớ là … T lúc nào cũng yêu Linh … mãi mãi yêu Linh … sẽ luôn yêu Linh … .dù Linh có căm ghét T … có thù hận T đến đâu … thì T cũng yêu Linh … yêu Linh …
– T … đừng nói nữa … Linh biết … nhưng mà T nói điều này làm gì … T sao vậy … T đang ở đâu … đến đây đi … .muốn hù Linh hả …
– Tạm biệt …
…
Bọn chúng ngồi đó … 12 thằng lớn nhỏ … không khó để tôi nhận ra thằng nào là thằng Sơn … mặt nó đầy vết cắt … trong bóng tối … chúng như những con linh cẩu … ngồi quanh bàn nhậu … chúng nốc từng vại bia … và chờ đợi con mồi dẫn xác đến …
Bao nhiêu dự định và kế hoạch … giờ đã tan biến … nỗi sợ hãi … như một chất độc … ngấm dần đến từng tế bào của cơ thể … làm tôi như đóng băng … không … không thể như thế này … mình còn tương lai ..còn tuổi trẻ..còn bao nhiêu là điều trên đời này đang chờ đợi mình … làm sao mình có thể tới nộp mạng cho chúng … những thằng khát máu ấy … sẽ giết mình mất … .không … tại sao phải chịu đựng trong khi mình có thể quay đầu … bỏ chạy … chỉ là 1 tình yêu thôi mà … giờ mình phải giữ mạng sống này … không thể nào đánh đổi cho 1 tình yêu được … vì mình còn trẻ … còn yêu nhiều ..còn gặp nhiều người nữa … phải đi thôi … sợ lắm … những cú đấm ấy … những miếng sắt chúng giấu trong người … còn gì là cơ thể toàn vẹn của mẹ cho nữa … thằng Sơn sẽ giết mình mất … mình quá yếu ớt … cứ sống như vậy đi … cứ tầm thường đi … còn bao nhiêu kẻ còn hèn mọn hơn mình … sao phải anh hùng phải quân tử làm gì … không … quay lại thôi …
Ngồi phịch xuống ghế đá … có lẽ bọn chúng chưa thấy mình … công viên bắt đầu đông hơn … nhưng trong những con người này … đang cười cười nói nói … có ai là người sẵn sàng bước xuống bãi cát kia … để ngăn cản 1 đám du côn hành hạ 1 người … có phải là anh ta … cô ta … có phải là bạn … có phải là tôi … .không ai cả … vì việc đó chẳng liên quan gì đến họ … có hay không … chỉ là một chủ đề để tán gẫu … và 1 cái tít trên tờ báo sáng mai … bây giờ công an cảnh sát ối ra đấy … bao nhiêu dân quân dân phòng … nộp tiền thuế nuôi họ … để họ làm … chuyện đó là của họ … liên quan gì đến mình … chả liên quan gì …
Tiếng sóng biển ngoài kia gợi nhớ đêm nào … trong 1 cơn tức giận ghen tuông … tôi đã hại đời em … và giờ đây … tôi sắp phải nằm đó … nhận lấy kết cục của cuộc đời … xin người thứ tha … đứng dậy … tôi tiến lại gần … thằng đầu tiên phát hiện ra tôi … không ai khác … chính là thằng Sang … nó đứng dậy … mở to mắt để chắc rằng đó chính là tôi …
Nó đập vai 1 thằng bên cạnh … và cả bọn … bắt đầu nhìn về hướng tôi … mọi cuộc trốn chạy … đã quá muộn … không còn đường lùi nữa … trái tim đập những nhịp như trống trận … linh hồn như muốn thoát khỏi thân xác vì sợ hãi … nó đứng lên … bước ra khỏi bàn nhậu … và quắt tôi lại … thằng chó..cậy gần nhà à … tao còn nhớ như in cái mặt thảm hại của mày ngày xưa khi nài nỉ tao cho coi bài … dù mày bị chuyển lên bàn đầu nhưng tao vẫn cố ghi tài liệu ném cho mày … giờ mày quay sang cắn tao … tao đã tội nghiệp cho mày biết bao khi mày ăn cái tát của Linh … nhưng giờ thì tao thấy điều đó là xứng đáng … thằng chó má … nếu mà không có tụi kia … chắc tao đã nhảy vào dậm mày chết … bây giờ tao có thể bị gục xuống bởi bàn tay mày … nhưng rồi đời này … sẽ dẫm đạp lên mày thay cho tao … ông trời công bằng lắm … giờ tao sẽ bước lên … vì tao không muốn trốn chạy nữa … tao sẽ tiến thẳng đến mặt mày … để nhìn vào đôi mắt khốn nạn của mày … để nhổ nước miếng vào mặt mày … thằng chó … tao bước đến đây … ..
.mỗi bước đi … mỗi nhịp đập … mỗi giọt mồ hôi … những cơn gió ngoài đại dương bất tận kia … chưa đủ để thổi tan sự sợ hãi và căm giận của tôi … cuộc đời này … tôi sẽ sống và chiến đấu … đến phút cuối cùng … mẹ ơi … con xin lỗi … nếu phải làm mẹ khóc thêm lần nữa … nhưng con đã sống và làm tất cả những gì có thể … để bảo vệ những người con yêu … tha lỗi cho con … giọt nước mắt của mẹ đêm nào … thấm đẫm trái tim … nhói đau linh hồn … là giọt nước mắt … đang lăn dài trên má tôi … mẹ ơi … con sợ … mèo ơi … anh sợ lắm … ngăn anh lại đi … đừng để anh đau … ngăn anh lại đi … .
… bàn tay ấy … êm ái … tựa như mây … xoa lên mái đầu của tôi đêm nào quấn chặt như cước … từng ngón tay … cắm vào tận da thịt … như đêm nào … cắm vào bụng tôi … trong sợ hãi … giọng nói ấy … thân thương và ngọt ngào đến từng phút giây … và … ngay tại đây … ngay lúc này … cũng lại là bàn tay ấy … xiết lấy tay tôi … kéo ngược trở lại …
– Đừng đi … .!