Phần 51
– Cái gì … !
Tôi bật người dậy nhìn cô, không hiểu cô đang nói cái quái gì ?
– Ngân nói vậy … là sao … là có ý gì ?
– Nằm xuống … chưa nghe người ta nói hết mà … nằm xuống …
Cô mỉm cười kéo tôi vào lòng …
– Không! Nói rõ đi rồi em nằm …
Tuy nói thế nhưng tôi vẫn gục vào lòng cô … ôm chặt cô lại … giờ cô có nói gì tôi cũng không buông cô ra …
– Thôi mà … cô ngộp thở rồi nè … nằm xuống đi …
Tôi vội vã ngồi dậy tìm môi cô hun ngấu nghiến vì sợ cô sắp nói ra điều gì đó ghê gớm …
– Ưhm … Ớh … thôi … có nghe Ng nói không … từ từ đã …
– Rồi … nói đi …
– Giờ … ý cô là từ đây đến lúc T thi đại học xong … mình sẽ không gặp nhau nữa … được không …
Phù … không đến nỗi tệ lắm … nhưng mà vẫn rất tệ … tôi vội vã phản đối .
– Không đồng ý … đã nói vậy rồi … mà chỉ gặp cuối tuần thôi mà !
– Không đồng ý cũng phải đồng ý, giờ không phải là lúc để yêu, giờ là lúc T phải tập trung hết sức vào ôn tập, mình phải tạm thời gác lại chuyện này để tập trung cho T . T biết Ng lo cho T cỡ nào không. – Cô nghiêm nghị như một người chị …
– Thì … biết … nhưng mà … đằng nào mình chả gặp nhau … trên trường … cũng như không …
– Trên trường Ng vẫn là cô T. Không được có ý nghĩ gì khác. T mà lì … Ng bỏ T luôn đấy.
Sự nghiêm túc của cô nâng lên môt cấp độ mới : dọa nạt .
Và ..lần này … tôi cảm thấy sợ hãi thật sự … có vẻ cô đã đắn đo rất nhiều … trước khi nói ra những lời này … có lẽ … không còn cách nào khác …
Tôi quay đi … thở dài ngậm ngùi …
Vừa mang lên mình bộ giáp cứng rắn … cô vội vàng vứt đi khi thấy nét mặt muộn phiền của tôi … kéo tôi nằm vào lòng cô nói ..
– Nghe lời Ng đi … Ng đã nghĩ nhiêu lắm mới nói vậy … sợ T lại buồn rồi làm liều … nhưng mà Ng vẫn phải nói … tất cả vì T thôi … T biết Ng yêu T nhiều lắm mà … phải không … ?
Tôi không nói gì… vì trong trái tim tôi … cô luôn là người thắp đèn hướng thiện … và ngay tại đây, ngay lúc này … tôi đã hoàn toàn bị cô thuần phục …
Tôi đã hứa với lòng sẽ làm tất cả những điều cô nói … và dù cô có bắt tôi phải xa cô 1 năm 10 năm hay 100 năm nữa để rồi sau đó được bên cô đến hơi thở cuối cùng thì tôi vẫn mãn nguyện …
Tôi dụi đầu vào lòng cô … có lẽ sau đêm nay … còn rất lâu nữa tôi mới được cô ôm ấp trong vòng tay như thế này … để truyền hơi ấm cho tôi … ôi..làm sao tôi có thể dứt ra được đây …
– Cô biết … là … khi yêu ai rồi … thì xa nhau 1 ngày … cũng như 1 năm không …
Tôi thì thầm trong lòng cô … tôi muốn cô biết được mức độ nghiêm trọng của hành động ” ly khai” tạm thời của cô …
– Hihi … sến vừa thôi ông … cô biết chứ … nhưng mà … đối với việc học … thì người ta phải tận dụng từng phút … từng giây … lúc nào cũng phải học … đã không học thì thôi … nhưng mà học thì phải tập trung hết toàn bộ tâm trí … vậy mới thành công được …
– Triết lý vừa thôi cô … – tôi nhại lại lời cô …
– Sao … vậy giờ có chịu không … nói cô nghe coi … ráng chịu đi … thử nghĩ T mà có chuyện gì … lỡ làng … thì làm sao cô dám … nhìn mặt T nữa … hiểu cho cô nhen …
– Ừhm … thôi đừng nói nữa … cứ nói mấy chuyện xui xẻo làm gì …
Tôi đưa tay bẹo má cô một cái …
– Nhưng mà em có 1 điều kiện.
– Sao … điều kiện gì !
– Chắc chắn … là từ giờ đến lúc thi xong..nếu không được gần gũi cô … chắc em sẽ phát điên lên mất …
– Chu … làm gì ..ghê dzữ … thì cố … mà chịu đi … !
– Thì tất nhiên … phải cố mà chịu thôi chứ giờ biết sao … cô nói vậy rồi em còn nói được gì nữa … nhưng mà …
– Nhưng mà sao … – cô nhìn tôi chờ đợi …
– Nhưng mà … khi thi xong … thì … cô phải cho em … giải tỏa …
– Là sao … nói rõ đi … thì thi xong mình gặp nhau lại mà..
– Chỉ gặp thôi … thì chưa đủ … mà phải … cuồng nhiệt hơn nữa … tức là … cô phải theo em vào … khách sạn.
– Cái … cái gì ? Ông … nói vậy là có ý gì … nói rõ ra coi …
– Không hiểu nữa sao … tức là … cô và em … thi xong rồi..thì ..trời nói sao đây ta … tức là … cô phải cho em ôm ấp..chứ …
– Ơ! Tưởng gì … thì ôm ấp nãy giờ nè … có gì mà phải vào khách sạn trời
Ặc … không biết ngây tho thiệt hay cố tình lãng tránh …
– Nhưng mà … ôm ấp vầy chưa đủ … phải … ấy ấy nữa … tức là … phải phang … à không … phải … nói chung là … cho em quan hệ với cô ấy …
Cuối cùng cũng đã diễn tả được … tôi ngại ngùng úp mặt vào lòng …
– Sặc … bó tay … !
Giọng cô có vẻ … không mấy ngạc nhiên trước lời đề nghị của tôi … hehe, cơ hội đây, tôi bật dậy khỏi người cô …
– Đi … nhen … một thỉnh cầu hết sức là nhỏ nhỏi … tội nghiệp … mà chỉ có cô là giải quyết được – tôi giở trò van nài …
– Xí … tội tội … tội chưa xử chứ tội gì !
– Đi … đồng ý đi … cho em nhỏ nó có tinh thần nó chiến đấu … tội nghiệp nó mà cô … giờ về giam mình ở nhà … thì cũng được đền bù thiệt hại chút chứ … mấy tuần chứ có phải ít đâu, mà 1 tuần 7 ngày, 1 ngày 24 tiếng, 1 tiếng 60 phút …
– Thôi … .! Đau đầu với ông quá …
Cô quay mặt đi … cố nén cười …
Kéo người cô quay lại … tôi cười..
– Đồng ý rồi nhen … thi xong … là vô khách sạn liền đấy … hehe
– Cái đầu ông … tui chưa nói gì hết .
– Còn gì phải nói đâu cô … yêu nhau mấy núi cũng trèo … giờ nghe cô mà hy sinh mấy tuần liền … thì cô cũng hy sinh cho em chút chứ … yêu nhau mà …
– Khỉ … toàn có lợi cho ông thôi … tui có được gì đâu … ông khôn vừa thôi !
– Thôi vậy. – Tôi hớn dỗi quay đi …
Cô cười … áp mặt vào lưng tôi … chúng tôi im lặng nghe từng nhịp sóng vỗ bờ … sự im lặng của cô … cho tôi câu trả lời mà tôi ao ước …
…
Chúng tôi là những người cuối cùng rời khỏi bãi biển … con đường hôm nay như ngắn lại … bởi vì những phút giây cuối cùng của chúng tôi bên nhau đã sắp trôi qua … chỉ vài khoảnh khắc nữa … chúng tôi sẽ phải xa nhau..dù chỉ là vài tuần …
Giàn bông giấy trước ngõ nhà cô … vẫn đang yên giấc trong tấm màn màu tím … đã gần khuya … và những nhịp đập thổn thức của hai con tim … vẫn đang giao thoa nhau mạnh mẽ … tạo nên những cảm xúc mãnh liệt nhất trong thời khắc ly biệt … cuộc ly biệt lần thứ nhất …
…
Sáng …
Tôi dậy từ 5 giờ sáng … dàn sách vở ra trên bàn trong phòng khách… tôi hồi hộp chờ búp bê … và ngủ quên đi lúc nào không biết …
– T … t … sao ngồi đây ngủ vầy … trời …
Giọng ai nghe thật ấm áp thân quen …
Mở mắt ra …
– Sao má … L tới hả … ! – tôi nhìn mẹ hớn hở
– L nào … có thấy đâu … cái thằng … buồn ngủ thì lên kia ngủ đi … sao trông con phờ phạc vậy … tối qua học khuya à …
– Dà … giờ má đi làm hé …
– Ừhm. Con cầm tiền ra ăn phở nhen, sáng má vội quá chưa mua kịp, được không, hay để má mua cho ăn rồi đi .
– Thôi, mệt quá! Đi làm đi, kệ con.
Cứ làm tôi là trẻ con không bằng, tôi đứng dậy đẩy mẹ ra cửa.
– Ừhm, vậy tự ăn nhen, mà thèm gì không, trưa về má mua cho !
– Thôi! Gì cũng được … kệ con …
Khổ … từ ngày tôi bị ngất vì không ăn uống … má cứ tự trách mình rằng đã không lo cho tôi đầy đủ … tội nghiệp má … giá mà tôi có thể nói mọi chuyện hoàn toàn không phải do má mà là do tôi tất cả …
Má đi được vài phút … con mèo cũng đi … giờ thì … căn nhà chỉ còn trơ trọi mình tôi … và đống sách vở ngổn ngang trên bàn … thôi thì … tạm quên nhân tình thế thái … học trước cái đã …
…
Tôi giật bắn người vì tiếng chuông điện thoại … mà nó đâu rồi … lục tung chồng sách vở … tôi chụp ngay cái điện thoại mở ra … thì ra là má …
– Alo..gì thế má …
– Con ở nhà bắt dùm má nồi cơm nhen … được không !
– Dà … để con bắt …
– Thôi nhen … !
Tôi ngồi phịch xuống ghế … nhìn đồng hồ … đã gần 9 h, sắp đến giờ đi học rồi mà em vẫn chưa tới … hay em biết nay tôi đi học nên không tới … hoặc là … em vẫn còn tức mình chuyện hôm qua … và có thể xảy ra khả năng xấu nhất … em căm thù tôi chăng … trời …
Dắt xe ra khỏi cổng … tôi cố nán lại một chút … biết đâu em đang trên đường đến đây thì sao …
…
1 ngày trôi qua …
Rồi 2 ngày …
Vẫn không có tín hiệu gì từ em …
Cứ mỗi lần nằm xuống chiếc giường này … hình ảnh của em lại hiện lên trong tâm trí tôi … mồ hôi nhễ nhại, hai gò má đỏ ửng vừa khiêng bịch bơ chuối vào nhà vừa thở hổn hển … rồi hình ảnh em tu sạch chai nước vì khát … đáng yêu làm sao … và chợt bùng cháy lên trong tôi … một cơ thể hoàn mỹ với những đường cong kì diệu rực rỡ dưới ánh nắng trong ngần của sáng mùa hạ …
Và em … đã ra đi … để lại trong tôi những niềm day dứt ăn năn vô hạn … giờ này em ở đâu … không biết em có nghĩ đến tôi dù chỉ trong 1 khoảnh khắc … hay em đã quyết định xóa hình ảnh tôi ra khỏi tâm trí em ..mãi mãi …
Tối …
Vừa bước vào lớp học văn … trông thấy em … tôi đã có linh cảm gì đó không hay … vì chúng tôi đã thống nhất là chỉ mình tôi đi học để chép bài … nhưng dù sao thì gặp em tôi cũng rất mừng … tôi vội vã chạy đến …
– L..
Quay mặt lại … em nhìn tôi … và bình thản quay lên … thái độ ấy … đâm một nhát mạnh vào tim tôi … đổ người xuống ghế … tôi cũng không biết nói gì thêm nữa …
Cả buổi học ấy … ánh mắt tôi không rời em một giây nào … tôi tự hỏi hàng ngàn lần … em đang nghĩ gì … và muốn gì … làm sao em có thể thể hiện một thái độ lạnh nhạt hờ hững đến vậy … tôi không tin là chỉ vì 1 lần gượng ép mà dẫn tới sự thay đổi này ở em … còn ẩn khuất gì chăng …
Lớp học vừa tan … tôi đã vội vã đuổi theo em …
– L … từ từ …
Em dừng lại … và buông ra những lời lạnh lùng …
– Có gì không ?
Tôi nén lại cảm xúc đau nhói trong lòng …
– Sao … mấy hôm nay … không qua học nữa … giận T phải không … ?
– Mắc công chuyện, mà chắc cũng không qua nữa.
– Tại … sao … ? T … làm L … tức giận lắm phải không ? T … xin lỗi … thực tình …
– Thôi ! Chuyện qua rồi, bỏ đi ! Còn gì nữa không … tui về đây .
Tôi cứng họng nhìn bóng em xa dần … giường như … con đường tôi và em đang đi … đã đến lúc phải rẽ lối … đêm nay … lại mình tôi lang thang
dưới gốc bàng … tôi ngồi đó … mỉm cười … một sáng mùa hè … dưới tán bàng rợp bóng này … em đã nói muốn tôi đưa em đi đến cuối cuộc đời này …