Phần 16
Má … cô giáo … má thì là má mình, cô giáo thì là cô giáo nào cơ chứ, cô thiên thần đến sau khi mình chia tay Búp bê mà …
Tôi ngồi bất động trên chiếc ghế ấy gần 1 tiếng … tôi cố định thần lại và mong là mình đã nghe lầm những gì V nói … đúng rồi, tôi nhớ có lần má tôi gọi cho cô nói tôi không ăn cơm, rồi có lần cô nói là tôi bị thất tình … tại sao cô biết … tôi phải tìm ra
Nhấc điện thoại lên, tôi gọi cho cô thiên thần :
– Alo,T hả, sao rồi, chiều nay làm bài tốt chứ, đề dễ phải không?
– Cô… em hỏi chuyện này cô phải nói thật ..
– Sao thế, có chuyện gì thế
– Tại sao cô biết mẹ em ?
– Tưởng gì, chuyện dài lắm, tối nay gặp cô kể cho nhen
– Không! Bây giờ…
– Tự nhiên sao nặng lời vậy, thì do là lúc em trong thời gian suy sụp, cô có gặp mẹ để hỏi vì sao em như thế, gia đình có chuyện gì không?
– Rồi sao
– Rồi mẹ em nói …em đang có rắc rối về tình yêu …nên
– Nhưng tại sao mẹ em lại biết, em có bao giờ nói cho mẹ em đâu
– Chuyện này …thì … mà mẹ em chưa kể cho em hả …
– Chuyện gì, cô nói đi …nói đi
– Em sao thế T, em đang ở đâu mà ồn vậy, về nhà đi
– Kệ em, cô nói đi, tại sao mẹ em biết …
– Chuyện này … đó là … mẹ em và cô giáo trước, biết em … quen với một cô bé nào đó trong trường … họ nghĩ cô bé đó không có … đàng hoàng … sợ em ảnh hưởng … nên đã đến gặp cô bé rồi ….
Tôi dập máy…
Về nhà hay đi đâu ? Câu hỏi cứ xoáy lên trong tôi từ lúc rời khỏi quán nước …
Không thể tưởng nổi … cái người ngày ngày bên mình vuốt ve, ôm ấp, chăm lo cho mình lại có thể đâm mình một nhát đau đến vậy … tại sao lại lừa dối mình … nhớ lại ngày đó khi mình chìm trong đau đớn và muốn từ bỏ tất cả … ngày nào mẹ cũng nằm bên mình vỗ về đến khi mình ngủ gãi lưng cho mình rồi khuyên nhủ này nọ … chứng kiến mình như thế tại sao mẹ không nói ra một lời là chính mẹ gây nên điều đó mà cứ giữ im lặng chẳng lẽ bà muốn mình đau khổ đến cùng cực còn hơn là ở bên búp bê sao …
Thật giả dối, một người mẹ ích kỉ… à, còn bà cô chủ nhiệm nữa … chắc bọn đi học thêm ton hót gì đây mà … mẹ kiếp bọn chó … nhưng mà bà ta là gì với mình mà có quyền làm thế, chẳng là cái … gì. Bà ta tưởng ưu ái cho mình, nâng điểm cho mình, nói ngon ngọt với mình là có thể làm muốn làm gì làm sao … khốn nạn … lừa lọc
Còn L nữa, giá mà đêm đó mình để L nói trước, đêm đó rõ ràng L có chuyện muốn nói, chắc hẳn là chuyện đó, mà tại sao L không nói thật cho mình biết, mà lại im lặng chia tay, để lại cho mình một quãng đường đau khổ phải bước
À, còn chính mình, một thằng ngu, giá mà lúc đó bình tĩnh hơn thì đã không lỡ lời làm L đau khổ… có lẽ những gì mà và cô nói trước đó cộng với những gì từ miệng mình đã đâm L một nhát không đỡ nổi buộc L phải chọn con đường trốn chạy … tất cả là mình mà ra …
Cả người rả rời vì đạp xe qua không biết bao nhiêu con phố rồi mà vẫn ko biết phải làm gì … đôi mắt đã đờ đẫn vì khóc trong sự tức giận và hối hận …
nhìn đồng hồ: “9 h”.
Chưa quá trễ để làm một điều gì đó, tôi bắt đầu gọi điện truy tìm nhà L, vì tôi muốn gặp em ngay đêm nay … tôi cần nghe một lời nói từ em để biết rằng em không còn yêu tôi hay bất kì điều gì cũng được, dù gì thì tôi cũng phải van xin em tha thứ …
Gọi hoài mà chẵng thằng nào biết, nhưng tôi biết được nhà V, và tôi đến đó cầu xin sự giúp đỡ
.
Tôi bắt đầu nhận được những cuộc gọi và tin nhắn từ nhà và cô thiên thần …
Đến nhà V …Chào tôi bằng một sự căm giận và khinh bỉ, V nói:
– T không về đến đây làm gì nữa
– Xin V, kể cho T nghe mọi chuyện chi tiết hơn đi
– Có gì nói V nói hết rồi, chẳng lẽ giờ T muốn biết L đau khổ nhục nhã ra sao ư?
– Không, ít ra làm ơn nói cho T chỗ L để T qua gặp L
– Ủa, thấy T hay chở L đi mà, chẵng lẽ không biết nhà
– Không, lúc nào L cũng bảo sợ ba má thấy nên toàn đứng chỗ trạm xe buýt không hà ?
– Mà giờ T nên về đi, từ chiều đến giờ hình như T chưa về phải không, nhìn T, V còn sợ huống chi là L.
– Không sao, V nói đi
– Mà giờ chắc L cũng không muốn gặp T đâu, hồi chiều giờ nó khóc chắc đang buồn, chờ nó nguôi ngoai đã, nghe lời V đi, về tắm rửa nghĩ ngơi, nhìn T mệt mỏi bơ phờ vầy làm nó buồn thêm thôi, nghe V đi ….
Không còn lựa chọn nào tôi đành về
Cô em gái ngồi buồn hiu trước cổng, thấy tôi vội reo lên :
– Anh, sao đi đâu gọi hoài không được vậy?
– Mày tránh ra !
Tiếng quát của tôi làm cô bé hoảng sợ …
Trong phòng khách má tôi đang ngồi cùng ba. Nhìn thấy tôi vào nhà trong sự hốc hác bơ phờ, bà vội chạy lại ôm mặt tôi
– Trời, con đi đâu chiều giờ, thi xong sao không về hả con …
– Để tôi yên …
Tôi làm cả nhà sửng sốt với câu nạt nộ của mình
Vừa định bước lên cầu thang thì ba tôi đứng dậy
– T, mày đứng đó
Tôi cự nự dừng lại
– Mày đi đâu chiều giờ mà về nhà quát tháo này nọ, má mày chứ em mày hay sao mà mày quát
Tôi im lặng …
Má đỡ cho tôi
– Thôi anh, nó đang mệt, để nó đi nghỉ đi, có gì nói sau
– Bà cứ bênh nên nó hỗn ra đấy
– Thôi con đi lên thay đồ đi …
Dập cửa cái rầm … mẹ kiếp … phòng gì mà không có cái khóa … tôi muốn được ở một mình trong này, xa lánh những kẻ giả dối kia … thể nào chút nữa bà ta cũng lên hỏi này nọ làm vẻ như không biết gì cho coi … giả dối …
Xé toạc cái áo sơ mi bê bết mồ hôi trên người ra, tôi cầm cái đồng hồ báo thức đang lộm cộm trên giường ném xuống đất vỡ tan tành …
Một lát sau có tiếng bước chân trước phòng tôi … một cái đầu thò vào …
– Anh hai, xuống ăn cơm
– Tao không ăn, mày ăn đi cho mập !
Nó tiu nghỉu quay đầu bỏ chạy.
Tôi nhoài người lại cánh cửa và dập một cái nữa thật mạnh, tỏ ý không muốn bị ai quấy rầy … và tôi đã được yên thân …
Khi không gian xung quanh đã chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường leo lắt xuyên qua màn cửa … tôi đối diện với chính mình ….
Và tôi lại thấy em…
Đôi mắt ấy … u buồn nhìn tôi …
Và những hình ảnh hạnh phúc ngày nào tôi cố chôn lấp …
Đó là mùi hương nồng nàn của cơ thể em …
Làn da mát lạnh …
Đôi mắt tinh quái…
Đôi môi căng tràn như trái dâu và cái vị thanh khiết của đôi môi ấy … làm tôi như chìm trong ảo mộng…
Đôi tay em vẫy tôi mỗi chiều trên biển ….
Và cơ thể đầy nhục cảm làm tôi phát điên lên như con thú được thả về rừng sau nhiều ngày bị giam cầm …
Ôi bầu vú ấy …
…
Nửa đêm … khi cơn mơ chưa kịp qua đi … tôi bị đánh thức bởi một bàn tay quen thuộc … bàn tay ấy đang vuốt trên lưng tôi … cảm giác thật dễ chịu … hơi thở của mẹ vẫn phả đều sau gáy tôi … đầu óc tôi trống rỗng … hình như tôi vừa gặp điều gì bực bội nhưng không sao … mẹ cứ gãi lưng cho con đi … dễ chịu quá… tôi lại ngủ tiếp
Sáng, âm thanh đáng ghét của cái loa phát thanh đánh thức tôi …
Phòng tôi đã ngăn nắp gọn gàng chứ không bừa bộn như mấy ngày thi trước …cái đồng hồ báo thức cũng đâu mất …
Chợt ! Một cơn giận lại bùng lên ngay khi tôi tỉnh táo sau giấc ngủ mệt nhoài …
Nhớ lại đêm hôm trước thật kinh khủng, những cú đâm sau lưng thật đau làm sao … tôi lại dắt xe ra khỏi nhà… nhưng đi đâu mới được… không biết, đi rồi tính, không thể ở trong căn nhà với cái người lừa dối kia …
Sang nhà V, không có ai ở nhà cả, gọi điện V cũng không bắt máy … khốn thật, đêm qua giá nó nói cho mình biết nhà L chỗ nào thì mình cũng đi tìm rồi … giờ này không biết búp bê yêu quý như thế nào, còn giận mình không … anh muốn đến bên em để cầu xin em tha thứ biết chừng nào … em đang ở đâu …
Lại một cuộc gọi của cô thiên thần, từ tối giờ cô gọi tôi không biết bao nhiêu lần … có lẽ cô đã linh cảm ra chuyện gì chăng, chắc má lại nói gì cho cô đây …
Bụng đói meo vì từ tối qua đến giờ chưa ăn gì mà trong túi lại chẳng còn đồng nào … tôi ra biển ngủ cho đỡ đói … ngày hôm đó, tôi hiểu thế nào là một thằng ” vô gia cư ”
Tiếng ồn ào xung quanh làm tôi tỉnh dậy … đã chiều xuống, mọi người bắt đầu đổ ra biển tắm …đ ã 4h30, có lẽ giờ đây má và ba đi làm chưa về nên tranh thủ về thôi, tiện tránh mặt họ luôn, tôi quyết thể hiện sự phản kháng dành cho những hành động lừa dối ấy .
Màn đêm lại nhẹ nhàng buông xuống trong căn phòng …
Mưa đêm đi qua kkhông gian ngoài kia … để lại từng thanh âm trong trẻo trong đêm
Và tôi nằm đó, ôn lại từng kỉ niệm với em, sự kiêu căng của lần đầu găp gỡ, rồi bất ngờ hiền dịu ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tôi … và cả những nỗi đau khi chứng kiến em đi bên người …
Cánh cửa phòng hé mở, có ai đó bước vào …
Tiếng công tắc mở điện lên làm tôi bực mình :
– Tắt đi !
Và người kia nhanh chóng trả lại màn đêm cho căn phòng
Hình như là mẹ …
Ngồi lên trên giường bên cạnh tôi …
Bàn tay bắt đầu đan lên tóc tôi … không phải mẹ …mùi hương này cũng khá là quen…
Đó là cô thiên thần …
….
Dù ai đi nữa thì cũng không thể làm tôi dịu bớt sự tức giận đang trào lên trong máu, tại sao không phải là mẹ, đã làm rồi thì phải thú nhận đi chứ, sao không dám đối diện với tôi mà lại gọi cô giáo vào cuộc làm gì …
Một lúc sau vẫn không nghe cô nói gì … tôi cũng chả quan tâm … sự vuốt ve của cô dành cho tôi sao giống như sự thương hại quá … điều đó càng làm lòng tự ái trong tôi bốc lên …
Cuối cùng cô cũng nói:
– T có thương cô không?
Tôi im lặng, cô biết câu trả lời rồi mà
– T không thương cô hả ?
– Mệt quá, giờ em đang mệt mà cô cứ nói gì đâu – tôi quay sang phản ứng.
– Chẳng lẽ lúc mệt là không thương cô à ?
Tôi im lặng …
– Thế mà cô cứ tưởng…
– Tưởng gì
– Thì tưởng… T thương cô chứ gì
– Cô không biết hay sao mà còn hỏi ?
Câu gắt gỏng của tôi làm bầu không khí chìm xuống trong câm lặng …
Nằm xuống, áp mặt vào gáy tôi cô nói :
– Cô sợ quá T…
– Sợ gì
– Thì cô nằm vầy lỡ mẹ em lên chắc chết cô quá !
Tôi phải cố lắm mới nhịn được cười từ câu nói ngây ngô của cô
– Ai bắt cô nằm đâu
– Vậy thôi tui về nhen
Cô từ từ đứng dậy …chợt tôi thấy mình phải làm gì đó …tôi níu tay cô nạt
– Cứ nằm đi !
Tôi níu cô ở lại vì sao? Chắc tôi phải giải đáp câu hỏi này vì các bạn có thể bức xúc khi tôi đang nghĩ về búp bê nhưng lại muốn cô ở lại phải không ? Trước hết tôi thấy tức khi cô nhắc đến mẹ, có lẽ vì tức mẹ nên tôi giữ cô ở lại, tôi muốn làm gì đó thật trái mắt để cho mẹ shock … và có lẽ tôi cũng muốn một ai đó … bên tôi lúc đó … để nghe tôi tâm sự … thật khó chịu vì phải chống chọi với nỗi cô đơn đau buồn vây kín … và còn ai khác ngoài người tôi đang yêu …
Đôi tay nhỏ nhắn của cô giờ đang đan vào từng ngón tay đang co quắp lại của tôi …
Cô lại nói :
– Cô biết T thương cô lắm đúng không?
– Sao cô biết !
– Phụ nữ mà, em đừng đánh giá thấp họ nhen, bất kì điều gì cũng không thể dấu được khỏi sự nhạy cảm của họ …
Tôi không có bình luận gì, giờ nhắc tới phụ nữ là tôi nghĩ ngay đến búp bê yêu quý thôi
– Quay sang nhìn cô đi, tự nhiên cứ bắt nói chuyện với cái ót vầy
Tôi lại suýt cười !